Editor: Nguyetmai
"Em sớm đã nói rõ ràng cho anh biết, giữa chúng ta không có khả năng, vì sao anh vẫn chưa chịu hiểu? Cả đời em thà độc thân cũng sẽ không lấy anh. Bây giờ em nói cho anh biết, cho dù Hoắc Vân Thâm có bị tàn tật cả đời, em chắc chắn cũng sẽ ở với anh ấy!"
Diệp Tầm không trả lời, trong lòng buồn bực đến nghẹn thở.
Anh ta làm sao có thể không hiểu chứ?
Anh ta biết Hứa Hi Ngôn không thích mình, không thương mình, không có ý với mình, chỉ xem mình là sư huynh, là anh trai.
Nhưng anh ta yêu cô!
Chính bởi vì thật lòng yêu cô nên anh ta mới không muốn nhìn thấy cô đi sai đường, nhảy vào hố lửa.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện cô lấy một người đàn ông phải ngồi trên xe lăn như Hoắc Vân Thâm, trong lòng Diệp Tầm cảm thấy thực sự không đáng thay cô.
Cho dù cô muốn kết hôn, ít nhất cũng phải tìm một người đàn ông bình thường, như vậy anh ta mới có thể yên tâm.
Bầu không khí giữa hai người đặc biệt bế tắc, yên lặng một lát, Hứa Hi Ngôn lau nước mắt và bình tĩnh nói với anh ta:
"Nhị sư huynh, anh quay về nước E đi, em không cần anh bảo vệ, từ nay về sau, anh cũng đừng làm bất kỳ chuyện gì khiến em coi thường nữa."
Hứa Hi Ngôn xoay người rời đi mà không hề nhìn anh ta.
Nhìn bóng lưng cô biến mất ở căn 102, trong lòng Diệp Tầm dâng lên cảm giác bi thương và căm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-gia-tren-troi/3123385/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.