Vĩnh Thanh dùng gương mặt dịu hiền nhìn hắn .
" Nhất Hùng ngoan đừng sợ .. đây là Mẫn Doanh là bạn của Nhất Hùng .. Nhất Hùng ngoan .. ngoan .. ở đây không ai làm hại Nhất Hùng hết .. "
" Ưm .. vậy hai người là người tốt "
Vĩnh Thanh mỉm cười rồi hôn nhẹ lên trán hắn cho hắn an tâm . Nhất Hùng đỡ sợ hơn ban đầu , nhưng dùng tay kéo chăn lên cao che hết khuôn mặt chỉ chừa đôi mắt .
" Anh đẹp trai gì ơi .. sao Nhất Hùng lại nằm trong đây vậy .. sao người Nhất Hùng lại đau vậy ạ .. "
" Gọi em ..à ..à .. anh là Vĩnh Thanh .. Nhất Hùng bị bệnh ở trong bệnh viện chữa trị .. đau lắm hả để Vĩnh Thanh gọi bác sĩ đến "
" Vậy anh đẹp trai này là Vĩnh Thanh hả ? còn anh kia .. " Đôi mắt kia kìa đến cái con người nãy giờ đang đứng chôn chân tại chỗ nói không nên lời .
" Anh ấy là Mẫn Doanh .. là bạn của anh .. à không .. là bạn của Nhất Hùng "
" Sao Nhất Hùng lại không nhớ gì hết .. đầu Nhất Hùng đau quá " hắn dùng hai tay ôm lấy đầu mình .
" Để tôi gọi bác sĩ " Mẫn Doanh chuyển động chân quay đi rời khỏi phòng bệnh .
Dù biết đó chấn thương đầu mạnh nên hắn bị ngốc như trẻ con lên ba nhưng không ngờ lại trẻ con đến vậy làm anh hơi bị sốc . Không ngờ nó còn hơn một đứa trẻ .
Nếu để cái này lọt ra thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-em-nghi-em-thoat-khoi-toi/485470/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.