U tối , thật u tối !
Vĩnh Thanh đang ở một nơi nào đấy rất tối và chẳng thấy gì cả . Chẳng cí âm thanh gì , động tĩnh cũng không tất cả chìm trong im lặng và bóng tối .
Rồi bỗng nhiên có một giọng cười phát ra rất lớn lại rất đáng sợ . Nó cứ văng vẳng bên tai Vĩnh Thanh chẳng dứt , vang vọng trong trí óc .
Giọng cười đáng sợ đó cuối cùng cũng dứt , và sau khi giọng cười đó dứt thì một cảm giác lạnh người chạy dọc sống lưng .
Một ánh sáng bất ngờ lóe lên , Vĩnh Thanh nhanh chóng quay về phía anh sáng đó .
Chỉ có một góc , một góc được chiếu sáng . Quay người về phía ánh sáng đó Vĩnh Thanh một phen chấn kinh , sợ hãi .
Ánh sáng mờ nhạt , nhưng hiện hữu có thể thấy . Người mà Vĩnh Thanh sợ hãi nhất người mà luôn ám ảnh , lẫn vào giấc ngủ của Y khi Y về thành phố này là Hồ Nhất Hùng .
Hắn ngồi vắt chéo chân uy lực trên ghế đỏ . Đứng thinh bất động chẳng nói nên câu , Y chỉ biết to mắt mà nhìn .
Ánh mắt kia ! Cái ánh mắt gϊếŧ người kia đang nhìn chằm chằm vào Y . Miệng nhếch lên nụ cười quỷ quyệt . Trong mắt hắn chỉ toàn lửa rực đỏ , ngọn lửa tức giận bùng phát .
" Em nghĩ em thoát khỏi tôi sao ! HaHaHa " Giọng trầm trầm ấm ấm phát ra trong không gian u tối , chỉ có hắn và Y . Câu nói kia làm Y run sợ chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-em-nghi-em-thoat-khoi-toi/485444/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.