Anh trừng mắt nhìn người đang tỏ vẻ hoang mang đứng trước cửa .
Bình Anh một phen hú hồn trước cảnh tượng như phim kinh dị kia . Lấy lại bình tĩnh cậu hỏi .
" Sao anh về nhà rồi chẳng còn bắt đèn ! Muốn hù chết em sao ... "
" Em gan lớn vậy sao chết được ! "
" Sao ? "
Khuôn mặt hầm hầm kia làm cậu lo lo mà sợ sợ .Mới về nhà chẳng hiểu chuyện gì xảy ra đã bị Mẫn Doanh làm cho chấn kinh .
" Biết mấy giờ chưa "
Câu nói trầm , âm giọng hạ thấp , nghe cũng biết anh đang bực chuyện gì .
" Dạ là * liếc nhìn cái đồng hồ * ... 9h ạ ! Có gì sao "
" Thản nhiên quá nhỉ "
" Sao anh lại nói vậy ! Câu từ cộc lốc chẳng như mọi ngày .. Anh bị gì à "
" Rất tốt ! Rất ổn ! Mau lại đây "
Nghe được lệnh từ Mẫn Doanh , khẽ nhẹ tiến lại gần anh rồi ngồi ngay chiếc ghế gần Mẫn Doanh .
Nuốt nước bọt một ngụm , liếc nhìn tới anh . Khuôn mặt kia hậm hực , bực tức , nhìn cậu trừng trừng chẳng chớp mắt .
Bình Anh là đang hoang mang , mơ hồ chẳng hiểu chuyện gì chuyện gì xảy ra nữa . Vừa về tới là anh làm cái bộ mặt như muốn gϊếŧ cậu mà trưng ra .
" Anh đang bực chuyện gì à ! "
" Em cũng biết sao ! Biết thì mau lại đây " Mẫn Doanh vỗ vỗ nơi đùi mình , ra hiệu Bình Anh ngồi lên đùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-em-nghi-em-thoat-khoi-toi/485442/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.