" Chết tiệt..không thể lợi dụng lúc người khác như thế Trình Dịch Dương " 
[...] 
Sáng hôm sau... 
Trời tờ mờ sáng đôi mi nhắm chặt của Lâm Thành Khải cuối cùng cũng động đậy mở ra . Đập vào mặt vào trần nhà xa lạ vốn dĩ xung quanh cũng không phải phòng mình lẽ nào...mình đi nhầm phòng sao ? Đằng sau gáy tự nhiên đau nhức một cách khó hiểu nữa 
" Dậy rồi ? " 
Anh không hề hay biết bên cạnh mình đang hiện diện một người với giọng nói trầm đục liền quay phắt sang ngạc nhiên tới mức hét toáng lên 
" Anh ... anh Trình Dịch Dương sao anh lại ở đây ? " 
Lâm Thành Khải lùi lại phía bên ngay tức thì 
" Tại sao tôi lại ở đây ? Vậy tôi hỏi cậu sao cậu lại ở phòng tôi hả đại thiếu gia của LÂM THỊ ? " 
Trình Dịch Dương chống tay nhìn tiểu bạch thỏ đang trừng mắt giận dữ 
" Tôi .. đây là phòng anh sao " 
Không nhận được câu trả lời từ đối phương mà còn bị tra hỏi lại làm anh sực tỉnh 
" Tôi không thích nói nhiều chỉ cần lí do " 
Trình Dịch Dương hất chăn rồi đứng dậy đi tới chỉnh chu lại quần áo và chờ Lâm Thành Khải hồi âm 
" Tôi đi nhầm phòng không cố ý cảm ơn Trình tổng cho tôi nương nhờ một đêm và xin lỗi vì sự bất tiện này " 
Lâm Thành Khải lấy lại bình tĩnh cũng đứng dậy mặc lại đồ và định rời đi ngửi thấy mùi nồng của bia rượu từ quần áo mình suýt thì phát ói 
" Chỗ của Trình Dịch Dương 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-em-la-bau-vat-vo-gia-cua-chung-toi/1329868/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.