" Cái gì cô ta do chủ tịch đề xuất vào ư ? "
" Tôi còn tưởng tự thực lực chứ "
" Quyến rũ chủ tịch hay sao không biết "
" Không ngờ cô ta dám leo lên giường chủ tịch"
" Ừ ! nhìn mặt như thế không ngờ lại là hồ ly tinh"
Xung quanh náo nhiệt hẳn ai ai cũng thì thầm tai nọ ghé tai kia chỉ chỉ trỏ trỏ vào Bạch Lộ Khiết làm cô cực kì khó chịu
Trần Tú cười đắc ý chế nhạo Bạch Lộ Khiết nhưng cô dường như chẳng thèm quan tâm chỉ giương chiếc đồng hồ bạc tỷ ngắm khung giờ tròn
Thấy cô không cảm xúc Trần Tú càng muốn làm càn tiến tới che miệng nói lớn
" Phải rồi , hình như từ trước tới giờ Bạch Lộ Khiết cô luôn nói là bị cảm nhỉ nhưng đã trôi qua gần 2 tháng rồi mà vẫn chưa khỏi liệu... cô có gì che giấu chúng tôi sao "
Tới đây cô khựng tay lại Trần Tú nghĩ ả ta đã đoán trúng tim đen của cô rồi . Phải chăng cô đeo khẩu trang là vì quá xấu xí ? Hay trên mặt có sẹo ?
Còn Bạch Lộ Khiết cô chỉ đang có chút nhàn nhạt cười nếu như cô cứ ậm ừ gật đầu phủ nhận trên khuôn mặt mình xấu xí hoặc có sẹo thì sẽ có lí do chính đáng để che giấu và không lộ mặt chẳng phải một công đôi việc hay sao ?
Cô ra chiêu giả vờ ngập ngừng đưa bàn tay sờ lên mặt run sợ
" Tôi ... tôi bị cảm "
" Bị cảm ? Làm gì có ai bị cảm mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-em-la-bau-vat-vo-gia-cua-chung-toi/1329861/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.