" ..... anh sẽ quay về ....em . Nhất định phải chờ anh nhé .... không được quen hay yêu ai trước khi anh về điều đó phải do anh định đoạt"
Từ trong cơn mộng đôi mắt Lam Khải Trạch phắt mở ra bật dậy ngước nhìn lên trần nhà mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán nhỏ giọt ướt đẫm gối
Đây là giấc mơ hay sao ? Nếu không tại sao nó lại khiến anh có cảm giác chân thực tới vậy ?
Lam Khải Trạch đứng dậy rời khỏi giường tới bên chiếc bàn khụy gối mở hộc ra bên trong là một lọ thuốc hình như là trấn an tinh thần . Anh rót nước vào cốc lấy hai viên đưa lên miệng uống nước để chúng trôi xuống
Bước tới khung cửa Lam Khải Trạch hất mạnh chiếc rèm nhìn về phía xa xăm cùng khung cảnh tuyệt diệu của thành phố S . Nơi phồn thịnh này là công lao do chính tay bản thân anh đầu tư và dựng nên chiếm tỉ lệ lớn chỉ trong vòng 2 năm sau khi về nước .
Thế nhưng bản thân gây dưng nên lại chẳng có một chút vui vẻ vì anh cảm thấy trong lòng luôn hụt hẫng một điều gì đó lần đầu tiên ánh măys đượm buồn đó xuất hiện trong từng ấy năm qua sau khi biến có đó ập tới ...
" Không lẽ 8 năm trước còn có chuyện gì khác sao ? "
Lam Khải Trạch lầm bẩm một mình rồi cầm điện thoại gọi cho thư kí của mình còn ai ngoài Cửu Nhị
Nửa đêm mà gọi đến cho người khác như vậy quả thực là muốn điên tiết mà
[ Reng Reng ]
Tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-em-la-bau-vat-vo-gia-cua-chung-toi/1329860/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.