9 giờ sáng.
Chiếc du thuyền sang trọng chạy trên biển nguyên một đêm, cuối cùng cũng cập cảng. Từ trên du thuyền bước xuống, Nhược San đã trông thấy Nguyệt Dực đứng bên ngoài xe chờ cô.
Cảm thấy lồng ngực như có thứ gì đó đè xuống nặng trĩu, cô mang cảm giác áy náy bước đến trước mặt anh.
"Nguyệt Dực..."
"Tiểu thư..." Nguyệt Dực mang theo lời lạnh nhạt lên tiếng.
Đúng lúc Hoắc Tần Phong bước đến, anh liền cúi đầu lịch sự chào: "Hoắc tổng, làm phiền ngài rồi."
Hoắc Tần Phong liền bày ra bộ mặt vô cùng hưng phấn, vui vẻ trả lời Nguyệt Dực, nhưng ánh mắt lại đậu ngay trên người của Nhược San: "Có gì đâu mà phiền, tôi đưa vợ chưa cưới đi du ngoạn trên sông một đêm, sẵn tiện bồi đắp thêm tình cảm thôi mà. Tôi nói thế có đúng không, vợ chưa cưới?"
Hoắc Tần Phong rướn đôi mày cao hơn, ánh mắt như muốn ngầm cảnh cáo "Nhược San, nếu không muốn chuyện tối qua bị lộ, thì cô cứ bật lại thử xem."
Nguyệt Dực nghe thấy thế, bàn tay rất nhanh liền nắm chặt lại, sau đó mới từ từ buông lỏng. Tuy nhiên, động tác ấy vô tình lại lọt vào mắt của Hoắc Tần Phong, anh nhếch cánh môi bạc mỉm cười hài lòng. Nguyệt Dực không hỏi, cũng không biểu lộ cảm xúc nào, nhưng thâm tâm xem ra đã rất khó chịu.
Nhược San cắn chặt cánh môi, ánh mắt như tia lửa điện phóng thẳng vào Hoắc Tần Phong "Hoắc Tần Phong, tôi đây không phải là vì mình, càng không phải là vì anh. Chẳng qua tôi không muốn để Nguyệt Dực lo lắng mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-em-la-ai/171538/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.