Có lẽ cảm giác này chỉ đến với Nhược San duy nhất một lần trong đời, và cô không hề mong muốn trải nghiệm nó lần thứ hai. Cái cảm giác vừa bay bổng diệu kỳ, vừa lo sợ đến chết. Cứ như não đang hóng gió trên thiên đường, còn tim thì nằm ở dưới địa ngục vậy.
"Kia rồi, cô đã trông thấy sàn tàu rộng lớn phía dưới"
"Nhưng tại sao...?"
"Nó càng lúc..."
"Càng lên cao..."
"Thế này...."
"Hoắc Tần Phongggggg! Tôi giết chết anh!"
Nhược San mở to mắt kinh ngạc, đưa tay đẩy Hoắc Tần Phong một cái, khiến đầu anh đập mạnh vào cửa kính xe. Sau đó là âm thanh la hét kéo dài, trước khi tắt ngấm trong lòng biển đen u tối. Chiếc Mercedes cứ thế rơi tõm xuống biển, ngay khi cách chiếc du thuyền 30cm.
- ---------------
Ba con người nằm phơi mình, thoi thóp thở trên sàn tàu, toàn thân ướt sũng, trông không khác gì ba con chuột vừa chui từ dưới cống lên.
Đột nhiên bụng Nhược San quặn thắt, cô khó chịu xoay người, rồi chống khuỷu tay xuống ho lên mấy tiếng. Hoắc Tần Phong đang nằm bên cạnh, thấy thế vội vàng đưa tay vuốt qua vuốt lại trên lưng cô.
"Uyển Đồng, cô không sao chứ?"
Nhược San giận dữ lườm anh một cái, đem cùi chỏ thúc mạnh vào bụng Hoắc Tần Phong: "Đồ khốn, suýt chút nữa tôi xanh mồ rồi."
Bị đau, Hoắc Tần Phong nhăn mặt định ngồi dậy. Thì ngay lập tức, đã thấy Nhược San bình thản gối đầu ngay trên bụng anh, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi, cô từ từ lên tiếng:
"Hoắc Tần Phong...xin lỗi... dù sao cũng là do tôi....đã kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-em-la-ai/171537/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.