Không bao lâu sau lễ khai giảng, trường học cho nghỉ phép, đặc biệt là sinh viên, vốn đã không phải học gì mấy, cho nên chỉ một tết Trung thu này thôi, nhưng sinh viên như Đỗ Nhược cậu được nghỉ ngơi tận một tuần. (sướng vậy, ước j mình đc như bạn ấy ಥ_ಥ)
Vết thương của Đỗ Nhược không nghiêm trọng lắm, nhưng miệng vết thương rất lâu khỏi. Mỗi ngày cậu đều bị Trần Vũ Dương bắt uống một ít thuốc Đông y. Dù là cái gì đi chăng nữa, bồi bổ thân thể, vẫn là thuốc Đông y có hiệu quả tốt nhất.
Nhưng mùi vị của thuốc Đông y thực sự rất khó nuốt. Trần Vũ Dương đã cũng đã sớm nghĩ tới, Đỗ Nhược có lẽ chẳng cần đến hai ngày sẽ khóc rống lên không chịu uống thuốc mất thôi, nhưng hắn cũng quyết định rồi, nếu Đỗ Nhược khóc, sẽ không ép em ấy phải uống nữa.
Nhưng mấy ngày nay, Đỗ Nhược hiền lành đến kì lạ, thuốc Đông y đun xong thì ngoan ngoãn uống, hơn nữa còn rất an tĩnh. Điều này làm cho Trần Vũ Dương cảm thấy có gì đó không đúng, đây không phải dấu hiệu tốt. Dù sao Đỗ Nhược cũng không còn là một đứa trẻ nữa.
Những phương pháp sử dụng trong những ngày đó tuy tạm thời ngưng được vết thương của Đỗ Nhược, nhưng không có nghĩa là cứ như vậy mà xong, lại càng không phải là không để lại bất kỳ di chứng gì.
Bởi vì đang là tết Trung thu, cho nên Trần Vũ Dương cả ngày đều không đến công ty. Ăn xong bữa sáng, Trần Vũ Dương liền dẫn Đỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-em-dang-quyen-ru-anh/2378595/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.