*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đỗ Nhược ảm đạm nói: "Anh bị đụng đầu, sợ Trần Vũ Dương sẽ lo lắng, cho nên hôm nay sẽ không về." Thang Thang đau lòng lấy tay chạm nhẹ vào băng vải trắng trên trán Đỗ Nhược. Chỉ cần là Đỗ Nhược nói, cậu đều tin, dù rằng Bạch Thiếu Hiền không tin. Mà cho dù anh Nhược Nhược có nói dối, nhất định là có lý do. (bạn Thang thiệt đáng iu :3)
Buổi tối Đỗ Nhược ngủ cùng Thang Thang, nhưng giấc ngủ vô cùng hỗn loạn, nửa mê nửa tỉnh. Cậu cảm thấy rất khổ sở, cậu nhớ đến lúc nãy, chí ít thì cậu cũng cho rằng Trần Vũ Dương sẽ thêm hỏi hai câu, nhưng hắn chỉ nói có một câu "Ngày mai anh đi đón em."
Cảm giác bị trói buộc đến thở không nổi, An Nhiên vừa xuất hiện, hắn liền lập tức buông tay có phải không?
Đỗ Nhược chưa từng bao giờ khổ sở giống như bây giờ, kể cả khi ở Mexico, cậu cũng không cảm thấy khó khăn đến như vậy. Bởi vì khi đó cậu biết, cậu và Trần Vũ Dương, còn có cả tương lai phía trước, nhưng bây giờ, cậu không biết nên làm cái gì, hay muốn đi đâu? Mà dù đó là nơi nào, thì cũng đều phải là nơi không có Trần Vũ Dương.
Cậu không ngủ được, nhưng cơ thể thực sự không chống đỡ nổi, ngay cả mở mắt cũng không còn sức, nhưng trong tâm trí cậu vẫn không ngừng giằng xé, dường như muốn dày vò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-em-dang-quyen-ru-anh/2378593/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.