*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hành lang bệnh viện rất dài, sâu hun hút. Toàn thân Đỗ Nhược đã đau nhức hai ngày, lại thêm bị ốm, cả người cứ vô lực như vậy mà bị Trần Vũ Dương mang tới bệnh viện. Đôi mắt Đỗ Nhược hơi hồng hồng, ươn ướt, dáng vẻ giống như là chưa tỉnh ngủ.
Chỉ là đi kiểm tra thân thể một chút, vậy mà Đỗ Nhược lại khóc lên khóc xuống đến mấy lần. Trần Vũ Dương quả thực có chút không nỡ.
Bác sĩ trưởng khoa dường như có quen biết Trần Vũ Dương, khoảng tầm ba, bốn mươi tuổi. Lúc này, nhìn thấy Trần Vũ Dương, ông chỉ cẩn thận mỉm cười nói lời chào hỏi, bên cạnh là một vị bác sĩ trẻ tuổi.Cậu ta nhìn về phía Trần Vũ Dương biểu tình có chút đau lòng mà ôm lấy Đỗ Nhược.
Bác sĩ trẻ này cực kỳ thanh tú, nhưng lúc này đây, hai hàng lông mày đang nhăn lại, đột nhiên nói: “Cậu bé này hẳn là còn ở tuổi vị thành niên, những vết thương phía sau này là do anh làm ra?” Cậu ta nói xong, trong ánh mắt còn toát ra cả phần khinh thường.
Trần Vũ Dương thản nhiên liếc cậu ta, lạnh lùng nói: “Gọi viện trưởng của các người tới đây.”
Hắn nói xong, ở đầu hành lang bên kia đã truyền đến tiếng bước chân vội vã. Người mới tới mang theo khí chất giỏi giang, giàu kinh nghiệm, toàn thân khoác lên áo blu trắng nhã nhặn. Đó hẳn là viện trưởng bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-em-dang-quyen-ru-anh/2378512/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.