Đỗ Nhược phục vụ Kim tiên sinh tốt lắm. Giờ cậu mới chậm rãi mà ra khỏi ‘Bóng Đêm’. Đỗ Nhược vẫn là luôn cứng đầu như vậy, không bị đau thì không chịu rút ra bài học.
11 giờ đêm, không khí có chút lạnh lẽo. Đỗ Nhược không kiên nhẫn đứng chờ ở cửa ‘Bóng Đêm’, quanh quẩn một hồi. Làm gì có người nào 11 giờ đến đón, giờ đã chậm những nửa tiếng rồi.
Đỗ Nhược ngồi xổm bên cửa ‘Bóng Đêm’, áo sơ mi màu xanh cũng bị bóng tối bao phủ, trên gương mặt chỉ còn chút ánh sáng từ đèn đường chiếu vào.
Lông mi thật dài không cong cong như con gái mà rũ xuống, ở trên mi mắt thỉnh thoảng lay động, cái mũi cao thẳng làm cho Đỗ Nhược thoạt nhìn không giống kiểu dễ thương, dịu dàng như con gái, nhưng lại mang đến cho ta cảm giác thanh tú vô cùng.
Đặc biệt là đôi mắt sáng kia, chính là cái hấp dẫn người khác nhất, ánh mắt khác nhau cũng đem tới những loại cảm giác khác nhau.
“Đang sốt ruột chờ?” Thanh âm có chút quen thuộc truyền đến, Đỗ Nhược ngẩng đầu lên, hai má vẫn còn hơi hơi đau rát.
“Hóa ra là anh.” Đỗ Nhược cũng đoán trước là Trần Vũ Dương, nhưng không nghĩ tới hắn sẽ tự mình đến. Trần Vũ Dương, cái tên này Đỗ Nhược cũng không phải chưa từng nghe qua.
“Lên xe.” Trần Vũ Dương thản nhiên nói, giọng nói mang theo giọng điệu không thể kháng cự. Lái xe liền nhanh nhẹn mở cửa ra.
Đỗ Nhược không nói gì, mau chóng ngồi vào trong xe, bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-em-dang-quyen-ru-anh/2378491/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.