Đỗ Nhược ngắm nghía chiếc nhẫn của ông chủ Tôn, chăm chú nhìn vào một vòng kim cương nho nhỏ quanh nhẫn. Cậu cười rất vui vẻ.
Tuy rằng phía sau còn có chút đau đớn, nhưng mà đêm qua, cả đêm được những một ngàn đồng, còn thêm năm trăm đồng tiền boa, hơn nữa có cả chiếc nhẫn này, so với bốn buổi tối có khi còn kiếm được nhiều hơn ấy chứ.
“Leng keng”. Chiếc nhẫn trong tay Đỗ Nhược rơi xuống. Theo phản xạ, Đỗ Nhược bổ nhào tới, đuổi theo chiếc nhẫn ra tận giữa đường.
“Kíttttt” Âm thanh thắng gấp có chút chói tai, Đỗ Nhược bị dọa đến khuôn mặt trắng bệch, cúi đầu xuống, lại nhìn thấy chiếc nhẫn đang bị đè ở dưới lốp xe. Đỗ Nhược nóng nảy, mở miệng mắng: “Có biết lái xe không thế!!!” Đỗ Nhược đau lòng nhìn chiếc nhẫn, hai hốc mắt lúc này đều đã đỏ cả rồi.
Mở cửa xe, Trần Vũ Dương đứng ở bên cạnh xe nhìn Đỗ Nhược đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất, trưng ra một bộ dạng như sắp khóc đến nơi. Hắn có chút buồn cười, một đại nam sinh, à, không đúng, một tiểu nam sinh đang ngồi xổm bên xe của hắn, bộ dạng ủy khuất, miệng còn lẩm bẩm: “Mình kiếm tiền dễ dàng lắm sao ~?”
Trần Vũ Dương nở nụ cười. Khuôn mặt tươi cười của hắn làm Đỗ Nhược có chút hoảng sợ, đặt mông ngồi phịch trên mặt đất, ngơ ngác nhìn hắn.Khoảng tầm ba mươi tuổi, được chăm sóc tốt lắm. Có lẽ đây là bệnh nghề nghiệp. Đỗ Nhược trước nhìn đến bờ mông săn chắc, rồi đến chiều rộng bả vai,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-em-dang-quyen-ru-anh/2378489/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.