Tuy nói là như thế nhưng trong lòng Lạc Vũ lại hình thành một nỗi sợ hãi khó có thể kiềm nén, khi có được cảm giác thân mật với Tịch Vãn rồi thì hắn lại sợ cô rời đi sẽ yêu cái tên kia.
Vậy nên hắn muốn bản thân mình phải hung ác làm cho Tịch Vãn sợ hãi mà ngoan ngoan cam tâm tình nguyện ở bên mình mãi mãi.
Lạc Vũ nói xong liền đi đến bên cạnh cởi trói cho Tịch Vãn thì bản thân hắn biết cô đã sợ hãi mà ngoan ngoãn vâng lời rồi có trói lại hay không chẳng có gì khác nhau, chỉ cần hắn không có phép cô giám rời đi hay sao chứ.
Sau khi cởi trói hắn Tịch Vãn Lạc Vũ căm tức nói.
" Tôi muốn em xóa số điện thoại của cái tên kia ra khỏi danh sách từ nay về sau không liên quan đến hắn ta nữa, nếu em con dám cho tôi đội nón xanh một lần nữa chắc chắn phải trả giá đắt."
* Tôi không có cho anh đội nón xanh.*
Tịch Vãn thân thể trần truồng yếu ớt khó có thể cử động dự tính nói ra những suy nghĩ trong lòng cũng chẳng để tâm đến cách xưng hô của hắn, nhưng lời nói ra đến cuốn họng lại có thứ gì đó chặn lại làm cô chẳng mở nổi miệng.
Vài hơi thở sau Tịch Vãn mới yếu ớt cúi đầu đáp.
" Vâng, tôi sẽ không giám liên lạc với người đó nữa. Xin anh đừng giận, có thể cho tôi ăn một chút gì hay không ?"
Đây là Tịch Vãn không còn dáng vẽ kiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-dung-hong-tron-thoat/2914913/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.