Chẳng biết từ khi nào Lạc Vũ đã cầm trên tay một bộ đồ ngủ vứt trên người Tịch Vãn một mặt ghét bỏ nói.
" Đồ ngủ này bận vào , trần truồng dưới thân đàn ông mãi rồi có vải che thân nên cảm thấy không quen hay sao ? "
Phải nói Lạc Vũ rất là độc miệng nói hung ác đến mức Tịch Vãn chẳng thèm quan tâm thân thể cô đang trần truồng mà trợn trừng mắt nhìn hắn. Tịch Vãn muốn nhìn thật kỹ hình đáng người đàn ông này để lần sau không còn những phán đoán sai lầm để bản thân lâm vào hoàn cảnh đau khổ như thế nữa.
Sự việc sảy ra đến mức này Tịch Vãn chưa bao giờ trách Lạc Vũ đối xử hung ác và tàn nhẫn với mình, cô cũng chưa bao giờ nghi ngờ Diễm An An bán đứng mình.
Mà Tịch Vãn cô chỉ thở dài nở nụ cười mà trách ông trời lại sao lại khiến bản thân gặp qua những nguyệt duyên như thế. Nếu năm đó Lạc Vũ chán ghét cô như hiện tại thì biết đâu bản thân đã hạnh phúc bên Minh Triết rồi.
Có vạn lần lời oán trách nhưng chỉ đọng lại trong khóe miệng Tịch Vãn một câu nói nhỏ nhẹ .
" Cảm ơn anh đã nhắc nhở, lần sau tôi sẽ không làm bẩn mắt anh bằng cái thân thể dơ bẩn này nữa."
Nói xong Tịch Vãn dùng hết sức mình mà bận chiếc đồ ngủ vào giây phút này cô đau đớn như chết đi sống lại vậy. Đôi đồng tử bất giác nhíu lại trong đầu không kiềm được một suy nghĩ mà tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-dung-hong-tron-thoat/2914912/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.