Hơi thở dồn dập kèm theo mùi rượu nồng nặc làm cho đầu óc Diễm An An mơ hồ, cô chú tâm đến từng câu nói và cảm xúc đang kích động kia của hắn nhưng cũng không mở miệng nói thêm gì.
Sau khi hắn nói xong thì trên đáy mắt Diễm An An bất giác rơi xuống vài giọt nước, đây là một trong những lần rất hiếm có Diễm An An phải rơi nước mắt nhưng chẳng phải vì câu nói của Lạc Tu Minh làm cô cảm động.
Nhưng câu nói đó đem ra lừa con nít mới lớn thì chắc sẽ bán mạng mà chạy theo hắn, còn đối với Diễm An An cảm nhận được lòng người ấm lạnh kèo theo nhiều lần sinh tử dừng như trái tim cô cũng lạnh rồi.
Có những lúc Diễm An An rất nghi ngờ bản thân mình có phải người hay không ? Tại sao những việc làm cho người ta cảm thấy vui vẽ, kích động, chờ mong, tuyết vọng , chán nản thì đối với Diễm An An đều là bình thường.
Diễm An An khóc chỉ là vì nghe được từ chính miệng cái tên luôn áp bức cô này một lời nhận sai, bản thân hắn biết đối xử như thế rất là quá đáng với Diễm An An. Nên phúc giây ngắn ngủi ấy cô cảm nhận được trên đời này có một người hiểu mình.
Nhưng giây phút đó vừa hiện lên đã bị Diễm An An nhanh chóng áp chế vào trong đáy lòng ánh mắt cô lại hờ hững xoay đi hướng khác cũng không đáp lời của hắn.
Mà thấy Diễm An An chẳng theo đáp lời giây phút này trái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-dung-hong-tron-thoat/2914904/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.