Chương trước
Chương sau
Nghe lời nói này của Diễm An An đôi đồng tử của Tịch Vãn trở nên lóe sáng tâm tình kích động đưa bàn tay của mình ra nắm lấy tay cô gấp gáp nói.

" An An, cô có thể giúp tôi xem thử cuộc sống của Minh Triết dạo gần đây có tốt hay không ? Tôi bị Lạc Vũ cấm túc rồi không làm gì được cả."

* Mẹ nó, tình yêu cẩu huyết của mấy người này càng ngày lại đi quá đà rồi.*

Diễm An An thầm mắng trong lòng một câu không tốt lúc đầu bản thân cô còn nghĩ Tịch Vãn và Minh Triết là chấm dứt tình cảm rồi. Nhưng hôm nay thấy được ánh mắt cầu khẩn và vẽ mặt quan tâm kia thì cô mới biết được đây là tình yêu như hủ rượu xưa ủ lâu, mà càng ủ lâu thì mùi vị lại càng nồng nhiệt là đây chứ đâu.

Nghĩ như thế Diễm An An liền thở dài đáp.

" Cô và Minh Triết còn chưa nói với nhau rõ ràng được à ? Nếu còn tình cảm với Minh Triết mà lại có thai với Lạc Vũ thì ba người đều rất khó xử đấy ?"

Đúng là Diễm An An là người ngoài cuộc nên chẳng hiểu gì về vướn mắt bên trong nên mới có thể nói rõ ràng ra như thế, mà Tịch Vãn thấy An An có suy nghĩ như thế liền cười khổ.

Nụ cười của Tịch Vãn còn khó coi hơn cả khóc mà nắm lấy bàn tay của Diễm An An nhờ vã nói.

" An An, có thể giúp tôi chuyện này được không ? Tịch Vãn này chắc chắn sẽ ghi nhớ ân tình của cô. Chuyện lúc trước cô bị lừa bán cho Lạc Tu Minh không phải do Minh Triết có ý xấu, mà anh ấy vì tôi nên mới như thế. Nếu cô có trách thì trách lên người tôi có được không ?"

Nói xong những lời này sắc mặt Tịch Vãn đã ảm đạm đi rất nhiều trong ánh mắt ấy hiện ra tia buồn bã chẳng thèm che dấu. Chỉ vài giây sau đôi mắt long lanh ấy lại ngậm nước như chuẩn bị rơi xuống vậy.



Diễm An An trước giờ nào biết an ủi phụ nữ lúc khóc cơ chứ, nên cô liền hoảng sợ mà gấp gáp nói.

" Thôi được rồi tôi sẽ giúp cô liên lạc với cái tên đó, cô an tâm mà dưỡng thai đi. Tôi thấy cái tên đó rất chung tình với cô, nên tìm một cơ hội nào đó cắt đứt đoạn nguyệt duyên này thì hơn."

Nói xong Diễm An An liền đứng dậy mà rời đi khỏi chiếc ghế sofa mà vào phòng bếp, bởi vì cô thấy được Lạc Tu Minh đã chờ mình rất lâu rồi. Tuy khoảng cách khá xa không nghe được hay người đang nói gì nhưng mà vẫn thấy mặt nha.

Diễm An An cô chỉ an ủi Tịch Vãn một chút mà thôi chứ bản thân không phải là thánh nhân nào lo nhiều chuyện như thế chứ ?

Mà Tịch Vãn đau biết rằng khi cô nói ra những lời như thế Lạc Vũ đứng ở phía xa đều nghe hết cả thân thể hắn như chết lặng, giây phút này hắn thật sự không trách gì Tịch Vãn mà chỉ cảm thấy rất uất ức mà thôi.

Sau bao nhiều chuyện mà Tịch Vãn đã làm và thái độ của cô đối với hắn chưa bao giờ giống như vợ chồng mà chỉ là quan hệ lợi ích mặc dù hai người đã kết hôn.

Hắn thừa biết trước mặt thì Tịch Vãn luôn đóng vẽ mặt ngoan ngoãn vâng lời như một nô lệ vậy không dám phản kháng dù chỉ là một chút. Nhưng trong lòng cô mãi mãi vẫn có hình bóng của người con trai kia chưa bao giờ để hắn vào trong mắt.

Phải nói, tuy bản thân Lạc Vũ rất là nhiều âm mưu trên thương trường nhưng đối với Tịch Vãn đều một dạ không hai lòng, nếu không bị Tịch Vãn ép thì Lạc Vũ hắn nào muốn áp bức cô phải phục tùng cơ chứ.

 Sau bao nhiều chuyện như thế Lạc Vũ hắn không một lời oán trách, chỉ muốn hỏi bản thân Tịch Vãn là mình không tốt ở đâu chứ ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.