Hàng mi cong khẽ động, Lâm Tuệ Nghi tĩnh dậy giữa không gian xa lạ. Nơi đây không có gì hơn ngoài ánh đèn mờ tối không đủ dung hoà ánh sáng cho cả căn phòng nhỏ hẹp. Cô khẽ cựa mình định đưa tay xoa dịu phần cổ đang đau nhứt liền phát hiện cánh tay đã bị buột chặc vào nhau.
Các đầu ngón tay tê buốt tựa như có hàng vạn mũi kim nhỏ đâm vào đau nhứt đến tê dại.
Tĩnh dậy giữa không gian chật hẹp có phần ẩm móc lạnh lẽo đến đáng sợ này Lâm Tuệ Nghi không hề để lộ một chút bất an.
Cô đủ lí trí để có thể nhận định việc mịng đang ở đâu.
Chơi trò đuổi bắt suốt hơn một năm, chạy một vòng lớn cuối cùng cô vẫn bị bọn người kia tìm được. Cho dù Lâm Tuệ Nghi vẫn luôn ngoan ngoãn nấp phía sau Vương Khôi Vĩ, cố gắng bắt ép bản thân, buộc phải chấp nhận sống bình lặng đến cử chỉ nhỏ cũng ngại để lộ ấy vậy mà vẫn không thoát khỏi họ.
Lần trước cũng như thế này, cô mơ màng tĩnh dậy, ánh mắt lo lắng nhìn khắp nơi trong căn phòng, nổi sợ như bao trùm cơ thể nhỏ bé đang run rẩy. Nhưng lần này lại khác, ngoài niềm tin ra cô chẳng có ý niệm gì nữa. Cô tin người đàn ông đó, anh ấy nhất định sẽ tìm thấy cô. Cũng tin rằng anh ấy không cam tâm để cô ở một nơi lạnh lẽo đáng sợ thế này.
- Chào cô, vẫn còn nhớ tôi chứ? - Thanh âm lạnh lẽo, điềm nhiên vang lên xoá tan bầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-doi-nay-hay-o-canh-toi/2037544/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.