Triệu Vĩnh đã đứng trước phòng sách nhưng không đẩy cửa bước vào. Anh dựa người vào cửa, lặng im lắng nghe tiếng rơi vỡ của đồ đạc bên trong. Sở dĩ anh không vào là vì muốn để Vương Khôi Vĩ trút hết tâm tư trong lòng theo cách của riêng mình.
Trình Nghiêm bất lực nhớ đến chuyện của bốn năm trước, khi Vương Khôi Vĩ tường tận về cái chết của mẹ và đại gia tốc nhà họ Dịch. Lúc ấy, anh cũng như thế này tức giận, uất hận đến không kìm chế được bản thân mà tổn thương đến người bên cạnh. Sau lần đó Vương Khôi Vĩ đã ban lệnh mỗi khi anh mất không chế thì hãy để anh một mình, tuyệt đối không được tiếp cận. Những lần như thế Trình Nghiêm đứng ở bên ngoài phòng sách không biết làm gì hơn là gọi điện bảo Triệu Vĩnh mau đến để nhỡ như Vương Khôi Vĩ bị thương cũng kịp thời xử lí. Lâu dần điều này trở thành thói quen, ban đầu từ Trình Nghiêm cho đến người giúp việc đều căng thẳng, trong lòng không thôi sợ Vương Khôi Vĩ bị thương. Nhưng bây giờ họ đã có thể điềm nhiên lặng người đứng một góc trước phòng sách chờ đợi người bên trong. Bởi lẽ họ biết chắc Vương Khôi Vĩ tuy nóng giận nhưng anh biết cách áp chế bản thân sẽ không làm gì ảnh hưởng nghiêm trọng đến chính mình. Nếu có cũng chỉ là một vài vết sướt nhỏ.
Lâm Tuệ Nghi mới lấy bánh kem về, vừa bước vào khu nhà chính đã nghe thấy tiếng động trên tầng liền đặt vội chiếc bánh kem xuống bàn rồi chạy lên xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-doi-nay-hay-o-canh-toi/2037529/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.