Không biết là đợi bao lâu, chỉ rõ đến lúc Lâm Tuệ Nghi không đủ kiên định chờ đợi, cô đặt hộp cơm lên bàn rồi quay trở về đúng lúc cánh cửa đang khép hờ kia được ai đó đẩy ra.
Người bước vào chỉ có thể là Vương Khôi Vĩ, dáng vẻ của anh trông như đang mệt mỏi, anh đưa tay nới lỏng cà vạt. Ánh mắt vô tình rơi trên người cô gái nhỏ đang ngồi ở ghế sofa kia trong phút chóc sự mệt mỏi gần như tan biến chỉ còn vương vấn lại một tầng yêu chìu.
- Đợi tôi lâu không? - Vương Khôi Vĩ bước đến ngồi cạnh Lâm Tuệ Nghi, như thói quen vô thức đưa tay xoa xoa đầu cô.
Vương Khôi Vĩ thừa nhận, người có thể chia phối tâm tư anh cũng chỉ có mỗi Lâm Tuệ Nghi. Cho dù ở bất cứ trường hợp nào, mỏi mệt ra sao chỉ cần nhìn thấy nụ cười trong trẻo hay đơn thuần là thoảng qua dáng hình nhỏ nhắn của cô cũng đủ để xoa dịu tâm tình ngỗn ngang trong anh.
Cuối cùng cũng đợi được người bận rộn như Vương Khôi Vĩ, cô khẽ cười, đôi tay mềm mại cẩn thận cầm lấy hộp cơm đưa về phía Vương Khôi Vĩ.
- Cơm trưa cho anh này, là tôi làm - Lâm Tuệ Nghi cười vui híp cả mắt. Bởi cô đã đặt hết tâm tình vào đây nên rất mong nhìn thấy dáng vẻ ăn ngon miệng của Vương Khôi Vĩ.
Anh cũng rất phối hợp, đưa tay đón lấy hộp cơm nhưng người tinh ý có thể thoáng thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Vương Khôi Vĩ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-doi-nay-hay-o-canh-toi/2037526/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.