Nằm bên cạnh Vương Khôi Vĩ mãi nhưng Lâm Tuệ Nghĩ vẫn không thể nhắm mắt, vòng ôm của anh cũng bắt đầu thả lỏng. Lâm Tuệ Nghi xoay người rời đi.
- Em định đi đâu? - Cánh tay Vương Khôi Vĩ siết chặc eo cô hơn, giọng nói thập phần lười biến. Vừa rồi là anh đã ngủ nhưng cảm thấy người bên cạnh có ý rời đi mà nhất thời giậc mình ôm lấy cô chặc hơn.
- Vương Khôi Vĩ, thật ra tôi là người rất nhại cảm cũng rất hay suy nghĩ lung tung. Việc làm này của anh và cả nụ hôn kia đang khiến tôi hiểu lầm rằng anh thích tôi - Lâm Tuệ Nghi xoay người đối diện gương mặt nằm nghiên của Vương Khôi Vĩ, cô thật muốn nhìn vào đôi mắt vẫn đang khép hờ của anh, cô muốn biết ánh mắt của anh nhìn cô bây giờ là như thế nào.
- Em không hiểu lầm chỉ là tôi đang muốn xác nhận vài điều. Cho nên từ giờ đến lúc tôi làm rõ cảm xúc của tôi đối với em thì hãy cứ ở bên tôi như thế này. Trình Nghiêm nói tôi đã yêu em, Triệu Vĩnh nói tôi đã động lòng rồi nhưng tôi rất mơ hồ. Cho nên hãy đợi tôi, tôi không muốn vội vàng để sau cùng cả tôi và em đều phải ôm niềm đau - Từng câu từ đều là nổi niềm trong lòng Vương Khôi Vĩ. Anh thừa nhận rằng mình đã động lòng trước Lâm Tuệ Nghi nhưng trong lòng có không biết bao nhiêu là mâu thuẫn. Anh yêu Lâm Tuệ Nghi vì đó là cô hay vì anh nhìn thấy hình ảnh của Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-doi-nay-hay-o-canh-toi/2037516/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.