Bóng đêm khoả lấp căn phòng rộng lớn chỉ còn ánh đèn buông tia sáng hờ hửng màu vàng nhạt bên cạnh người đàn ông cương nghị, chăm chú làm việc. Đôi lúc làm việc đến tận khuya nhiều khi mệt mỏi Vương Khôi Vĩ khẽ nở nụ cười chán ngắt hình như hai mươi bốn giờ không đủ để anh hoàn tất hết công việc, nhiều năm gần đây buổi tối Vương Khôi Vĩ đã có thể ngủ an giấc còn trước kia nếu không trần trọc vì phải suy tính con đường phát triển để đưa JK từ một công ty non trẻ bước lên vị trí cao thì cũng giậc mình bởi cơn ác mộng kinh hoàng năm anh mười sáu tuổi, nó chính là nổi bi thương lớn nhất trong lòng Vương Khôi Vĩ mãi mãi không thể phai mờ, chính cái đêm rực lữa ấy đã biến chàng thiếu niên vốn ấm áp, dịu dàng trở nên ngang tàn lạnh lẽo.
Tiếng bước chân mạnh mẽ vang bên tai mỗi lúc một gần kéo Vương Khôi Vĩ trở về thực tại. Lâm Tuệ Nghi đang đứng trước anh, gương mặt giận dữ đến đỏ bừng hai má. Cô đứng rất lâu sau đó mới lên tiếng.
- Sợ tôi trốn đến vậy sao? - Âm thanh nhẹ nhàng có chút rung rung tức giận được phát ra phá tan không gian yên tĩnh vốn có của căn phòng.
Vương Khôi Vĩ vẫn không ngước nhìn Lâm Tuệ Nghi.
- Chuyện gì? - Vương Khôi Vĩ rõ hơn ai hết chính vì Lâm Tuệ Nghi đã phát hiện anh cho người hằng ngày đi theo cô âm thầm bảo vệ cô nhưng cô quá ngốc cứ ngỡ Vương Khôi Vĩ sợ cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-doi-nay-hay-o-canh-toi/2037486/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.