Trong tối đó, cô tự ý cải trang chạy vào thành phố thám thính tình hình trước. Tự Uyên chỉ khoác lên người một bộ đồ bình thường nhưng vẫn không che đi khí chất của mình.
Vừa bước vào cổng thành phố thôi, ở đây về đêm rất nhộn nhịp nhưng ở đâu cũng có lính gác của quân địch. Cái bầu không khí này khiến cô cảm thấy khó chịu.
Cô sải bước đi tham quan mấy cửa hàng nhỏ sát lề đường, tiếng la hét đằng xa khiến cô chú ý, một đội quân áp giải một người nào đó.
Mặt người đó tràn đầy sự căm thù, bỗng một người phụ nữ tuổi tác cao chạy ra túm lấy một người trong đội áp giải, khóc lóc và van xin họ thả người đó ra.
Pằng!
Chỉ một tiếng súng vang lên, người phụ nữ đó đã nằm dưới vũng máu. Ai nấy đều sợ hãi nhưng không dám phát ra tiếng chỉ lặng lẽ đứng đó.
Cô nhíu mày, bỏ đồ trên tay xuống chuẩn bị lao lại cho đám kia một trận thì bị một bàn tay kéo lại:“Này! Này! Này! Đừng manh động chứ. Chết đấy”
Tự Uyên quay lại, là một người con trai khá cao, da trắng, tóc hơi xoăn, nữa khuôn mặt đã bị cây quạt che khuất. Cô hất tay tên đó ra rồi xoa xoa cổ tay của mình:“Chuyện của ngươi?”
“Ta không phải loại người thấy chết mà không cứu đâu nhé! Lúc nãy cô mà manh động thì có lẽ kết cục cô giống với bà già kia rồi. Không cảm ơn một tiếng còn làm ơn mắc oan, biết thế ta đã không ngăn cô rồi…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cung-chieu-minh-em/3440385/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.