Cô cũng giật mình không kém. Không khí đột nhiên im thin thít, không ai dám nhúc nhích. Anh đẩy ghế ra rồi đi lại kéo cô đi về. Mọi người trợn mắt nhìn theo:"Vụ gì vậy? Chuyến này là toang thư kí Uyên rồi. Bảo trọng nhá!"
Anh kéo cô ra xe. Đi vào, khởi động và lái xe rời đi. Tốc độ không phải bình thường mà là tốc độ bàn thờ, tốc độ muốn gặp tử thần. Cả đoạn đường anh không nói một câu nào, nhưng cái mặt thì hầm hực như đang cố nuốt trôi cái cục tức trong người.
Cô thì cứ cười tỏ ra cực vui vẻ. Khác với suy nghĩ cô sẽ sợ hãi cầu xin anh. Về tới nhà, anh quăng xe ngoài sân rồi kéo cho vào nhà, bước chân của anh nhanh quá cô đi theo không kịp. Cộng thêm cả cô đang mang đôi giày cao gót, nên không may vấp trúng ngã quỳ xuống đất:"Đau.."
Nhưng tay thì vẫn nắm tay anh. Anh lập tức quay lại, bế cô lên rồi đưa vào nhà, đặt cô ngồi trên ghế sofa, chạy đi tìm hộp thuốc bôi cho cô, dán băng dính cá nhân vào đàng hoàng.
Mở lòng bàn tay cô ra xem thử nãy ngã có chống tay xuống đất không. Thấy xước một chút, anh bôi thuốc vào và thổi cho cô. Lo thì lo đấy, nhưng anh vẫn không mở miệng nói câu nào.
Bôi thuốc xong. Anh đứng dậy đi cất đồ rồi quay lại. Đứng trước mặt cô, hai tay bỏ vào túi quần, anh mắt quan sát từ li từ tí trên người cô một lượt rồi lên tiếng:"Nói xem. Giờ tôi là ai?"
"..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cung-chieu-minh-em/3392596/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.