Sau khi ăn xong. Cô chúc ngủ ngon anh xong rồi trở về phòng của mình. Cô nhảy lên giường rồi lôi điện thoại ra lướt. Một lúc sau cô đã lăn ra ngủ rồi. 
Tới nửa đêm. Cô tỉnh dậy và muốn uống nước nên mở cửa và đi ra ngoài. Do nhà quá rộng nên cô không biết đi hướng nào để xuống lầu, hành lang còn tối thui như mực. 
Dẫn tới cô đi tùm lum trong nhà. Anh có đặt một thiết bị cảnh báo trong nhà, cô vô tình đi qua và nó đã báo động bên phòng của anh. Anh vội tỉnh dậy và tới kiểm tra. 
Hóa ra là cô, anh còn tưởng mấy kẻ đột nhập lạ. Quan sát qua, hình như cô có vẻ bị lạc đường ngay trong chính căn nhà của anh. Cảm thấy cô quá ngốc nghếch, anh liền phì cười sau đó gọi cho cô:"Đứng yên đấy! Tôi tới đón em liền đây" 
"Anh nhanh lên. Em sợ ma lắm" Giọng cô run run. 
Chắc sợ thật. Nên anh vẫn duy trì cuộc gọi, an ủi cô cho đến khi tìm thấy cô. Cô thấy anh thì khóe mắt đã rưng rưng như muốn khóc. Anh bật cười:"Hhaa.. Lớn rồi mà vẫn còn sợ ma à?" 
Cô đánh nhẹ một cái vào vai anh. Nhìn vẻ mặt đáng thương này, nên anh vẫn muốn trêu cô một chút nữa:"Đằng sau lưng em.. Có ma kìa!" 
Tự Uyên nghe vậy thì vội núp sau lưng anh mà khóc. 
Ôi! Xong rồi! Khóc thật rồi! 
Anh quay lại dỗ dành cô:"Xin lỗi. Tôi đùa em thôi. Đừng khóc nữa" 
"Đáng ghét thật chứ!" 
Cô hầm hực lau nước 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cung-chieu-minh-em/3392588/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.