Nhã Thần ngây người ra, cảm giác như có một điều gì đó bất ngờ ập đến. Cái tên này, đã từ rất lâu rồi anh không nghe ai gọi mình nữa. Ngoài ba mẹ anh và Tiểu Hà, bây giờ ba mẹ anh đều đã mất, anh còn nghĩ nó đã đi vào dĩ vãng.
Sống mũi anh đột nhiên cay xè, anh nhìn Tiểu Hà hỏi.
"Em... vừa gọi tôi là gì?"
Tiểu Hà nhìn anh rưng rưng nước mắt.
"Em là Tiểu Hà! Là Hoa Tiểu Hà!"
"Tiểu Hà?"
Nhã Thần nhìn cô ngây ngốc, chuyện này đến với anh thật sự quá bất ngờ. Vài chục phút trước anh còn định đến nhà tìm cô, bây giờ cô lại ngồi ở ngay trước mặt, mà lại còn là người mình đã từng quen biết.
Tiểu Hà lấy con chuồn chuồn thủy tinh ra đưa cho anh xem, anh liền nhận ra nó. Cầm nó trên tay, giọng anh run rẩy.
"Đúng rồi! Là nó...nó là con chuồn chuồn, mà anh đã tặng cho Tiểu Hà!"
"Em là Tiểu Hà đây! Anh Bột! Là em đây!"
Người nói màu xanh thuần khiết đẹp tựa mối tình đầu.
Như bông tuyết nhỏ lạc giữa bờ biển dài vô tận.
Vào một ngày nào đó của mùa thứ năm.
Sẽ là khoảnh khắc mà chúng ta gặp được nhau.
Người nói lọ thủy tinh rỗng hợp với những điều ước nguyện.
Ở nơi đó có trăng thanh gió ấm.
Vào tháng mười ba người sẽ xuất hiện như đã hẹn.
Chân trời góc biển cũng chẳng còn xa xôi.
Nhã Thần nhìn Tiểu Hà xúc động.
"Đúng là em rồi!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-tong-tai-hao-sac/2795689/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.