Đến chiều tối, Tiểu Hà mơ màng tỉnh lại. Để đảm bảo xuân dược trong người cô không tái phát, Nhã Thần quyết định nghỉ làm cả ngày hôm nay và ngày mai.
Anh chuẩn bị khăn và nước mát lau mặt và tay cho cô, cẩn thận chu đáo, chuẩn bị cháo giải cảm và ngồi bên cạnh đợi cô dậy. Cô vừa mở mắt ra, nhìn thấy anh đã ngồi bật dậy ôm anh khóc nức nở.
"Nhã Thần! Em sợ lắm!"
Anh ôm chặt cô vào lòng, im lặng không nói gì mà chỉ vuốt ve cô. Anh biết có nói gì trong lúc này thì cũng vô ích, chi bằng hãy để cô khóc, khóc một trận cho thật đã đời, rồi sau đó hãy quên hết những chuyện không vui.
"Khóc đi! Khóc đến khi nhẹ lòng thì thôi! Anh bón cháo cho em ăn!"
Anh vẫn luôn dịu dàng như thế, không cằn nhằn hay oán than lời nào vì tính tình của cô, vì gia cảnh và quá khứ của cô. Dù cô có như thế nào đi nữa, anh vẫn yêu cô, yêu thật nhiều.
Sau khi khóc xong một trận, Nhã Thần lau nước mắt cho Tiểu Hà rồi bón cháo cho cô. Cô nhìn anh nói.
"Nhã Thần! Lúc đó... em... em đã bị ép uống xuân dược!"
"Anh biết mà!"
Cô nhìn vẻ mặt bình thản của anh mà lại vô cùng hoảng hốt.
"Hả? Anh... anh biết sao? Vậy... vậy tại sao bây giờ em lại..."
Anh bón cho Tiểu Hà một thìa cháo, nhìn cô cười nhẹ một cái, thản nhiên nói.
"Không sao. Sau khi trút toàn bộ xuân dược lên thân thể của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-tong-tai-hao-sac/2795643/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.