Ngày hôm sau khi Nhã Thần đến thăm Tiểu Hà, lúc vừa cắm hoa vào bình thì chợt thấy tay cô cử động. Anh khấp khởi vui mừng, nhìn kĩ tay cô một lần nữa rồi nói với Vũ.
"Gọi La Duật đến đây nhanh lên! Nói cậu ta rằng Tiểu Hà đã cử động rồi!"
La Duật sau khi nghe tin liền chạy đến liền, còn dẫn thêm một y tá đến để phụ giúp. Nhã Thần phải ra bên ngoài ngồi đợi, anh vừa mừng lại vừa lo. Anh hi vọng cô có thể thật sự tỉnh lại, đừng để anh ôm quá nhiều hy vọng. Anh đã đợi cô lâu lắm rồi, đợi đến quên ăn quên ngủ. Chỉ cần cô chịu tỉnh lại thì anh sẽ quên hết mọi cực khổ, quên hết những mệt mỏi mà mình đã chịu.
Được một lúc sau, La Duật và y tá đi ra. Cô y tá rời đi hình như là đã xong nhiệm vụ, còn anh ta thì đi đến chỗ anh. Nhã Thần đứng dậy ngay, lập tức hỏi.
"Tình hình thế nào rồi?"
La Duật nhìn anh, nở một nụ cười mừng rỡ.
"Chúc mừng cậu! Những vất vả mà cậu phải chịu cuối cùng cũng đền đáp xứng đáng rồi!"
Nhã Thần ngây ngốc, nhìn La Duật mà dở khóc dở cười.
"Ý của cậu là..."
"Cô ấy tỉnh rồi! Đang đợi cậu ở bên trong đấy!"
Anh lúc này cứ nghĩ đây là mơ, nhìn La Duật mãi không thôi, hai mắt đỏ ngầu rồi đẫm lệ. Anh ta thấy anh như vậy thì mừng lắm, suýt nữa là khóc luôn.
Nhã Thần mừng rỡ ôm La Duật một cái.
"Cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-tong-tai-hao-sac/2795600/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.