Tiểu Hà xấu hổ quá không còn gì để nói, chạy một hơi quay về phòng. Nhã Thần lúc này mới chịu buông tay ra, đẩy La Duật về chỗ của A Châu. Hai người họ nhìn nhau cười, nghe vậy thì chắc là đêm qua họ đã có một đêm mặn nồng khó quên.
Cô lên phòng đóng cửa lại, ngồi ở trên giường mà mặt nóng bừng bừng.
Sao A Châu và anh La Duật lại ở dưới? Trời ơi! Vậy là Nhã Thần đang nói chuyện với bọn họ sao? Vậy mà mình còn nghĩ là anh ấy chỉ ở một mình. Ôi mình lỡ lời mất rồi! Ngại chết mất! Làm sao mà dám xuống gặp họ nữa chứ?
Lúc này, cánh cửa hé mở ra, Nhã Thần bước vào nhìn cô mỉm cười. Còn cô, cô thẹn quá hóa giận quay mặt đi nơi khác.
"Anh... anh lên làm gì? Ở dưới... tiếp bọn họ đi!"
Anh đi đến ngồi bên cạnh rồi vòng tay ôm lấy eo cô, cười hỏi.
"Em đang ngại sao?"
"Ngại sao không? Em làm sao mà biết họ ở dưới chứ?"
Anh vùi đầu vào vai cô, mùi hương này thật là thoải mái. Đã bao lâu rồi không ôm cô lâu như thế, nhưng anh vẫn luôn nhớ đến nó. Anh nhìn cô dịu dàng, tay vuốt ve tóc của cô, nói.
"Em thay đồ rồi xuống ăn sáng. A Châu đã lâu không gặp rồi, chắc là nhớ em lắm rồi!"
Tiểu Hà nghe nhắc đến A Châu mới nhớ. Hai năm rồi không gặp, cũng không biết cô ấy bây giờ ra sao, tình cảm với La Duật đã tiến triển thế nào rồi. Cô đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-tong-tai-hao-sac/2795531/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.