Buổi tối, Mục Thiên Dương ôm nàng, đau lòng nói: "Mười năm...... Chúng ta đã quen nhau mười năm.
Uyển Tình sửng sốt, kinh ngạc tựa vào trên vai anh, nhớ tới gió mưa năm ấy, ngay lúc đó tuyệt vọng cùng bất lực, các loại nhẫn nại......
"Thực xin lỗi." Mục Thiên Dươngrầu rĩ nói.
Uyển Tình há miệng thở dốc, không biết nói cái gì, chỉ có thể ôm chặt anh.
Mục Thiên Dương hôn hôn tóc nàng, lại muốn nói chuyện, hé miệng lại phát hiện thực gian nan. Anh hung hăng ôm chặt nàng, quyết định về sau không bao giờ nữa nói ra. Chuyện ki đó, đối với nàng mà nói, vẫn đang là thống khổ đi? Hắn cũng không biết như thế nào đối mặt với bản thân khi đó, nàng làm sao có thể cho rằng không sao cả?
"Uyển Tình...... Anh yêu em."
"Em cũng yêu anh." Uyển Tình nói.
An h biết từng thực xin lỗi nàng, nhưng anh không hối hận. Mà nàng chỉ có thể lựa chọn quên đi, không thèm nghĩ nữa. Bởi vì có một số việc, không phải vì chính mình mà ghi khắc.
Thanh minh thì Uyển Tình cùng Mục Thiên Dương trước tới tổ tông Mục gia tảo mộ, lại mang theo đứa nhỏ bay đi thành phố C, thăm mộ Kim lão đại, Từ khả Vi. Sau đó ở bên kia ở một trận, thẳng đến qua ngày giỗ Từ khả Vi mới trở về.
Trong lúc, Sở Duy mời Uyển Tình đi thăm chế tác phim hoạt hình tam chân uông. Ngày đó Mục Thiên Dương đi thị sát công ty, mang theo Triển Huy, muốn cho Triển Huy từ nhỏ mưa dầm thấm đất, trở thành một người nối nghiệp vĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-tong-giam-doc/794101/chuong-618.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.