“Thiên Dương...” Uyển Tình áp tiếng khóc truyền đến.
“Làm sao vậy?” Mục Thiên Dương vội hỏi.
“Em rất khổ sở...” Uyển Tình khóc ròng nói: “Anh đến giúp em...”
MỤC Thiên Dương sửng sốt, nói: “Được, anh cùng em, em ở đâu? Đang ngủ à.?”
“Em ngủ, nhưng là không ngủ được.”
“Không sao, anh cùng em.” Mục Thiên Dương nói, đau lòng: “Em còn có anh, biết không?”
Uyển Tình nằm trong chăn, nắm điện thoại, nước mắt rơi đầy xuống gối, trong giây lát nói: “Có thể không cần nói gì không? Em sợ bị người khác nghe thấy...”
Mục Thiên Dương ừ một tiếng, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi, anh sẽ ở bên cạnh em.”
Uyển Tình cũng ừ một tiếng, trong bóng tối, bắt đầu yên tĩnh, cái gì cô cũng không nghe thấy, lại thấy sợ hãi, mạnh mẽ kêu lên: “Thiên Dương...”
“Uhm...”
“Anh đừng có không cần em...” Uyển Tình khàn khàn nói: “Em chỉ còn anh thôi...”
“Anh đã cầu hôn, em không nhớ sao?” Mục Thiên Dương nói: “Em mà sợ, chúng ta liền tổ chức hôn lễ trong vòng trăm ngày này, nếu không thì phải đợi ba năm nữa.”
Uyển Tình tim lặng giây lát nói: “Em không muốn thế... em cảm thấy có lỗi với mẹ...”
“Chúng ta cùng nhau.” Mục Thiên Dương vội nói: “Không thì em nói với mẹ nuôi một tiếng đi?”
“Không cần!” Uyển Tình sợ ãi, mẹ cô vừa mất, cô không dám tưởng tượng hiện tại phải công khai như thế nào. Cô cảm thấy cô đã bị nhiều người chỉ trỏ, cho dù là Quản Vận Phương, chắc chắn cũng sẽ thất vọng về cô...
“Kia anh chờ em.” Mục Thiên Dương nói: “Đừng lo lắng, anh còn rất yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-tong-giam-doc/793902/chuong-419.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.