Anh nắm tay cô, mở lòng bàn tay của cô ra, lấy chiếc vòng cổ từ bêntrong ra, Uyển Tình đột nhiên di chuyển tay, trong lòng anh quýnh lên,hung hăng ôm lấy cô: “Anh tuyệt đối sẽ không buông tay em! Em khôngngoan ngoãn để cho anh thích, anh sẽ khóa em lại!”
“Anh điên rồi!” Uyển Tình thốt ra.
“Phải, vì em điên!”
Uyển Tình ngẩn ra, nhìn anh muốn nói lại thôi. Mà anh cư nhiên khôngdám chống lại ánh mắt của cô, chỉ có thể di chuyển ánh mắt về phía khác. Uyển Tình mở lòng bàn tay ra, gỡ chiếc nhẫn ở trên chiếc vòng ra, đeovào tay mình. Mục Thiên Dương vừa nhìn thấy, kích động ôm chặt cô, hunghăng hôn một chút lên lỗ tai của cô, sau đó lấy chiếc vòng tay đeo chocô.
“Không tức giận?” Anh cẩn thận hỏi.
Uyển Tình tránh anh ra: “Đi uống thuốc.”
Mục Thiên Dương lặng đi một chút, lớn tiếng đáp ứng: “Uh!” sau đó vui vẻ chạy ra ngoài, chạy được vài bước lai quay trở lại, do dự nhìn cô,“Anh uống như thế nào?”
“Cái gì làm sao?” Uyển Tình hỏi.
Mục Thiên Dương nhìn thoáng qua những viên thuốc bị văng khắp phòng: “Này đó làm sao bây giờ?”
Uyển Tình không nói gì trở mình xem thường một cái: “Thuốc rơi trênmặt đất đại biểu bệnh tốt, không thể nhặt lên uống lại, sẽ khiến bệnhtái phát!”
“A……” Nhưng thuốc này không phải là rơi, là do em. Mục Thiên Dươngnghĩ, chiếu theo cách nói của cô, có muốn ném xuống toàn bộ hay không,quên đi….
“Anh lấy một túi thuốc khác uống! Uống một ít thuốc, sớm tốt một chút.”
“Nga.” Mục Thiên Dương ngoan ngoãn đi tới phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-tong-giam-doc/793816/chuong-333.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.