“Anh làm sao?” Uyển Tình bất mãn hỏi.
“Đây là cái gì?” Mục Thiên Dương đưa vở tới trước mặt cô.
Uyển Tình ngẩng đầu vừa nhìn thấy, nói không nên lời.
Mục Thiên Dương gấp quyển vở bất mãn nói: “Rõ rang em rất quan tâm anh, vì sao không thừa nhận?”
Uyển Tình nghe anh dùng khẩu khí chất vấn, không vui, cắn răng nói: “Vì sao em phải thừa nhận?”
“Nói như vậy, đây thật là viết vì anh?” Mục Thiên Dương cười giống như con mèo ăn vụng thành công.
“Em…..” Uyển Tình phát hiện bị anh buộc dây, tức giận muốn đứng lên.
Mục Thiên Dương hung hăng ôm cô vào lòng, dựa đầu vào trên cổ cô một chút: “Mạnh miệng cái gì? Anh cũng sẽ không cưới em.”
“Là em mạnh miệng thì đã làm sao?” Uyển Tình thẹn quá thành giận, xoay người đánh anh, “Anh vui vẻ? Anh đắc ý? Buông…..”
“Anh không buông!” Mục Thiên Dương xấu xa nói, “Anh muốn ôm em. Đừngnói hiện tại không buông, về sau cũng sẽ không, cả đời cũng sẽ không!”
Mục Thiên Dương kêu đau một tiếng, chậm rãi buông cô ra, tay giơ lên sờ lỗ tai của bản thân, vừa sờ liền thấy một ít máu.
Uyển Tình ngồi đối diện anh, hai tay còn dừng ở không trung, vừa thấy mười ngón, có một chút máu ở móng tay, xem ra là không cẩn thận làm anh bị thương.
Mục Thiên Dương sờ sờ lên mang tai, nhíu mày nhìn cô: “Đến mức này sao?”
Uyển Tình chột dạ cúi đầu: “Em, em đi lấy khăn….”
“Uh.”
Uyển Tình vội vàng đi vào phòng tắm lấy khăn đến, tỉ mỉ lau cho anh,chỉ thấy một vết cào, từ sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-tong-giam-doc/793815/chuong-332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.