Chuông cửa vang bốn năm lần, Uyển Tình nhìn chằm chằm sách ôn tập, bất động như núi.
Coi như mình đi vắng là được, hắn rất nhanh sẽ rời đi. Cô không cần để hắn được vào, hắn là cầm thú không biết thoả mãn! Lại cho hắn tiến vào, cô nhất định sẽ mệt chết!
Mới vừa nghĩ như vậy, di động ô ô ô mà vang lên đến, cô nhìn thoáng qua, cũng không nghe, cho nó rung ở trên giường. Coi như mình ra ngoài không mang theo là được......
Di động đình chỉ động tĩnh, một lát sau lại chấn động một chút, hình như là tin nhắn. Uyển Tình do dự một lát, mở ra xem.
"Anh biết em ở trong."
Uyển Tình cắn chặt răng, đưa tay vò loạn tóc, chạy tới mở cửa. Mở cửa ra, Mục Thiên Dương sắc mặt âm trầm tiến vào, túi đựng máy tính cầm trên tay đưa cho cô.
Cô tiếp nhận đến, nặng đến thiếu chút nữa ngã trên mặt đất.
Mục Thiên Dương đóng cửa lại, đưa tay nắm cằm cô, nhẹ nhàng quơ quơ: "Vật nhỏ, dám không ra mở cửa?"
"Tôi...... Tôi đang ngủ!" Uyển Tình nói, "Không có nghe thấy."
Hắn nhìn chằm chằm vào cô, đoán cô nói thật hay là giả. Mấy ngày nay đích xác là hắn hơi quá đáng một chút, ngày hôm qua phát hiện đóa hoa của cô đều sưng lên muốn trầy da. Uyển Tình xoay người, cước bộ có chút không bình thường. Cô đặt túi đựng máy tính lên bàn trà: "Muốn uống trà không?"
"Ừ." Mục Thiên Dương ngồi xuống ghế sô pha, lấy máy tính ra, xoay người nhìn nhìn chung quanh, bất đắc dĩ thở dài.
Uyển Tình bưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-tong-giam-doc/793583/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.