Uyển Tình không nghĩ tới hắn thốt ra hai chữ kia, mặt đỏ lên, khó xử nhìnhắn: "Mỗi ngày tôi ra ngoài, sẽ có người thấy! Nếu bọn họ nhắc tới trước mặt mẹ tôi làm sao bây giờ?"
"Cho nên anh tới nơi này tìm em."Mục Thiên Dương cúi đầu hôn cô, Uyển Tình dùng sức giãy dụa cũng khôngkết quả, ngược lại còn khiến cho hắn phát hỏa, nghiêng người đè lênngười cô, bàn tay to vén làn váy của cô lên.
"Anh làm gì?!" Uyển Tình kêu to, "Buông! Hỗn đản! Cầm thú! A ——"
Mục Thiên Dương kéo quần lót của cô, cô sợ hãi, vội vàng cầu xin tha thứ:"Không cần...... Không cần...... Van cầu anh, đây là nhà củatôi......"
Mục Thiên Dương không để ý cô, một bàn tay áp chế cô, một bàn tay cởi bỏ dây lưng của mình. Mắt thấy hắn thả cự vật ra,cô gần như hỏng mất: "Thiên Dương...... Không cần, van cầu anh......"
Mục Thiên Dương lãnh nghiêm mặt, không nói, tách chân của cô ra, một lần ưỡn vào.
"A ——" Uyển Tình quát to một tiếng, nằm ở trên sô pha khóc lớn.
Mục Thiên Dương bắt đầu luật động, thấy cô chỉ khóc, động tác trở nên điêncuồng: "Có một chút phản ứng! Bằng không, anh làm cho tới khi mẹ em trởvề mới thôi!"
Uyển Tình hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch nhìn hắn. Sợ hắn thực làm như vậy, cô vội vàng ôm lấy hắn. Thân thể hắn đổ mồ hôi,làm ướt áo sơmi. Cô ôm chặt hắn, mặt dán trong ngực hắn, nghe tiếng timđập hữu lực của hắn, không cho hắn thấy biểu tình của mình.
"Thiên Dương...... Ừm......"
"Bảo bối, kêu lớn tiếng hơn......"
Uyển Tình nuốt xuống nước mắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-tong-giam-doc/793582/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.