Mục Thiên Tuyết vừa thấy, sắc mặt mới vừa dịu đi lại trở nên không được tự nhiên.
Uyển Tình đi theo Mục Thiên Dương vào phòng, vừa đóng cửa, Mục Thiên Dương quay đầu: "Vì cái gì không đánh trả?"
Uyển Tình sửng sốt, lạnh lùng cúi đầu xuống: "Tôi không dám."
"Cái gì?"
"Cô ấy là em của anh, tôi không dám đánh cô ấy."
Mục Thiên Dương cười, nâng cằm của cô lên: "Nếu em ấy không phải là em tôi thì em động thủ sao?"
Uyển Tình dừng một chút, cằm hơn hướng về phía trước: "Đó là đương nhiên!"
"Hắc!" Mục Thiên Dương một tay lấy cô ôm vào lòng, ôm cô đi về hướng giường lớn, "Tôi thích tính tình này của em......"
Đứng ở bên giường, hắn buông cô ra, đưa tay cởi nút áo sơ mi của cô, đồng thời cúi đầu hôn môi.
Uyển Tình có chút kháng cự: "Buổi tối được không......"
"Tôi muốn bây giờ." Mục Thiên Dương lôi kéo bàn tay nhỏ bé của cô, kéo xuống dưới háng mình, "Em vừa rồi thiếu chút nữa bắt nó tỉnh lại......"
Uyển Tình né tránh, đứng không nhúc nhích.
Mục Thiên Dương theo mặt của cô hôn đến cổ, đột nhiên sửng sốt, đứng thẳng lên, hai mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô: "Mùi gì đây?"
" Mùi gì?" Uyển Tình căn bản không biết hắn hỏi cái gì, chỉ có thể nghi hoặc nhìn hắn.
Hắn một phen bóp trụ cằm cô, hai mắt bốc hỏa: " Trên người em là mùi gì đây?!"
Uyển Tình hoảng sợ, trừng to mắt sợ hãi: "Tôi không biết anh đang nói cái gì..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-tong-giam-doc-lanh-lung/2834113/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.