Mục Thiên Tuyết náo loạn nửa ngày, giống đánh vào bông. Nhất thời tức nhịn không được, thấy Uyển Tình đứng ở bên cạnh, một cước đạp tới, ở ngaygiữa bụng Uyển Tình.
"A ——" Uyển Tình quát to một tiếng, ngã ngồi trên mặt đất, cái ót đụng vào trên khung cửa, đau đến nước mắt cô chảy thành dòng.
"Mục Thiên Tuyết!" Mục Thiên Dương hét lớn một tiếng, thật là tức giận. Hắn bỏ ra cô, xoay người nâng dậy Uyển Tình, "Bị thương sao?"
Uyển Tình đau đến lưng đều là tê dại, nhưng vẫn lắc đầu. Mục Thiên Dương ánh mắt nhíu lại, cuối xuống ôm lấy cô. Bước vào phòng khách, đặt cô trên sô pha. Hắn đỡ lưng cô, làm cho cô dựa vào trên đùi mình, kiểm tra đầu của cô: "Đau?"
"Ô......" Uyển Tình nắm ống quần hắn.
Mục Thiên Dương thân mình chấn động, vội vàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đưa một cái gối ôm cho cô: "Đừng sờ loạn!" Chỉ đụng thôi hắn đều có phản ứng rồi.
Uyển Tình cứng đờ, muốn đứng lên. Như vậy hắn đều có thể có phản ứng, hắn là cầm thú sao?
Hắn ngăn chặn lại cô: "Làm gì?"
"Tôi......" Uyển Tình làm sao còn dám động, đành phải ngoan ngoãn nằm úp lại.
Mục Thiên Tuyết đi vào đến, trong đầu có chút sợ hãi, nhưng trên mặt vẫn là một bộ biểu tình kiệt ngạo bất tuân. Mục Thiên Dương liếc cô một cái, nói với Uyển Tình: "Về sau em ấy nổi điên, em trốn xa một chút."
Mục Thiên Tuyết thở phì phì ngồi một bên: "Cẩu nam nữ!"
Mục Thiên Dương ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-tong-giam-doc-lanh-lung/2834111/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.