Nhĩ Lam vào thế bị động còn Thiên Vũ vào thế chủ động muốn làm gì thì làm.
Sau một hồi như vậy,trên trán hai người lấm tấm mồ hôi,Nhĩ Lam khuôn mặt đỏ ửng như quả cà chua chín,đôi môi sưng đỏ lên dáng người nhỏ nhắn bị Thiên Vũ che phủ mất.
-Anh...anh: Nhĩ Lam xấu hổ quá không biết nói gì,Thiên Vũ vô cùng thỏa mãn cười lớn một tiếng rồi nhìn xuống
-Tôi nói rồi mà,hình như nó lớn lên rồi:
-Đâu có: Nhĩ Lam nhìn phía dưới ngực mình,Thiên Vũ lấy tay phủ lên
-Từ từ nó sẽ lớn lên:
Nhĩ Lam mặc kệ cho Thiên Vũ muốn làm gì thì làm sau đó Thiên Vũ ngủ mất,có ai đó ngốc nghếch đi ra đứng trước gương xem chỗ nào đó có thể lớn hơn được không,và biết rằng bị kẻ gian· xảo nào đó lừa,trong khi đó mình bị lừa mà không hề biết đúng là ngốc hết chỗ nói.
Cả hai người,một kẻ gian xảo,một kẻ thật thà sống với nhau như vậy,cho đến khi
-Hình như có một chỗ cô lớn rồi thì phải: Thiên Vũ chỉ vào bụng Nhĩ Lam,Nhĩ Lam thấy vậy cúi xuống nhìn bụng mình có lớn ra một chút.
-Có phải mấy ngày hôm nay tôi ăn hơi nhiều không:Nhĩ Lam ngây ngốc nói,Thiên Vũ gật đầu tỏ ra đồng ý.Nhưng tiếp tục sau mấy ngày Nhĩ Lam thường buồn nôn,hay ói,làm cho Thiên Vũ vô cùng lo lắng đưa Nhĩ Lam ngay đến bệnh viện,đến ngay nơi bệnh dành cho bệnh nhân cấp cứu. Bác sĩ biết đây là Thiếu gia họ Mã vô cùng kính trọng cẩn thận khám kĩ lưỡng cho Nhĩ Lam,khuôn mặt Nhĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-tam-dai-thieu-gia-lanh-lung/2033855/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.