Gió đêm lạnh buốt trong khi Ám Nguyệt chỉ mặc mỗi chiếc áo mỏng. Cô ngồi bó gối ngước mắt nhìn lên bầu trời cao. Một mạch suy nghĩ chảy trôi trong đầu, hành tung của cô ngoài Từ quản gia thì không ai biết. Giả sử trong biệt thự có các thiết bị nghe lén, camara ẩn thì vòng cổ của cô sẽ cảm ứng được ngay tức khắc.
Không lẽ đã bị Trần Tuấn Khang phát hiện? Không, không, không thể nào, suy nghĩ ấy lập tức bị bác bỏ. Nhớ lại biểu cảm điên cuồng, biến thái của hắn khi ấy, nếu phát hiện cô còn sống chắc chắn sẽ đích thân tìm kiếm.
Rất nhiều câu hỏi tự đặt ra và câu trả lời bị bác bỏ. Cuối cùng Ám Nguyệt dứt khoát đem những suy nghĩ ấy ném hết ra khỏi đầu. Điều đáng lo trước mắt là không biết phải đối diện với Mặc Tiêu Dao ra sao? Hình phạt của anh còn đáng sợ hơn cả khi bị ném vào hắc lao.
Khoảng nửa tiếng sau, trên bầu trời xuất hiện một tia sáng nhỏ, là một chiếc trực thăng đang từ từ bay tới.
Reng…là Mặc Tiêu Dao gọi tới.
“Lão đại.”
“Ừm, tôi tới rồi.”
Sân thượng của tòa nhà này khá rộng, vừa hay trực thăng có thể đáp xuống.
Mặc Tiêu Dao bước xuống từ trực thăng, vẫn là dáng vẻ cao ngạo ấy nhưng lần này ánh mắt không giấu được tia lo lắng.
Ám Nguyệt vẫn ngồi ấy không nhúc nhích, cô nhìn ra phía sau anh, không có ai đi theo ư? Anh đi một mình?
Mặc Tiêu Dao cúi người mạnh mẽ nâng cằm cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-mac-thieu/3361333/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.