Một cuộc gọi điện thoại tới Trần Tuấn Khang lập tức rời đi. Trước khi đi hắn còn không quên vuốt ve di ảnh cô lần nữa rồi mới đặt trở lại vị trí cũ.
Khó khăn lắm Ám Nguyệt mới giữ được bình tĩnh, nhìn lại lòng bàn tay máu đã nhuộm đỏ.
Cô lập tức đem những thứ mà Trần Tuấn Khang đem tới ném ra khỏi Hàn gia. Cô ghê tởm con người anh ta.
“Loại giả nhân giả nghĩa.” Trước đây chính anh ta là kẻ đẩy cô vào bước đường cùng, là kẻ gián tiếp giết hại cả nhà cô, là kẻ trực tiếp hại cô mất hết tất cả, giờ đây lại giả mèo khóc chuột nói lời thương nhớ? Thật giả tạo.
Từ quản gia thấy giỏ hoa quả và bó hoa hồng tươi bị ném khỏi cửa, ông liền hiểu vấn đề. Ông hốt hoảng chạy lên gian thờ thấy cô đang quỳ ở đấy mà lo lắng hỏi.
“Tiểu thư tên khốn đó lại đến?”
“Vâng.”
“Vậy…”
“Từ quản gia, ông yên tâm hắn chưa biết.”
Từ quản gia thở phào một hơi: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Cô xuống bếp phụ Từ quản gia nấu cỗ xong xuôi thì liền bắt xe ra mộ của ba mẹ.
Bốn ngôi mộ nằm sát nhau, Ám Nguyệt đặt từng bó hoa trước mộ. Cô thẫn thờ không nói gì, cứ như vậy cho đến khi mặt trời lặn, sương bắt đầu xuống. Nếu không phải vì chiếc vòng cổ đột nhiên sáng lên có lẽ cô vẫn sẽ ngồi đó.
Mở điện thoại lên phát hiện máy đã hết pin, cô dành phải ghé vào một cửa hàng bán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-mac-thieu/3361332/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.