Hà Khải Thiên siết chặt đống tài liệu trong tay, ánh mắt âm u lạnh lẽo nhìn chằm chằm từng con chữ trên đó.
Lúc trước đọc qua bản tài liệu này còn chưa có cảm giác gì nhiều, nhưng giờ từng câu chữ, từng hình ảnh lại khiến lòng hắn nặng nề, khó chịu không thôi.
Quá khứ mà hắn quên mất, quá khứ về cậu và những ngày tháng hai người bên nhau chỉ sơ sài gói gọn không quá năm dòng chữ. Nhưng những tổn thương, đau khổ của cậu suốt thời gian hắn rời đi lại đầy ắp mấy trang giấy. Nhìn hình ảnh cậu tái nhợt, cả người chằng chịt băng trắng nằm đó, lại nhìn hình ảnh sau khi cậu tỉnh dậy, đôi mắt vô hồn, biểu cảm chết lặng...
Và còn cả hình ảnh len lén chui vào một góc, khóc trong yên lặng...
Hình ảnh cậu thiếu niên nhỏ bé lẻ loi giữa cánh đồng, trên tay là một bó hoa hồng xanh và một chiếc bánh kem, gương mặt mệt mỏi ấy giàn giụa nước mắt, lặng lẽ đặt viên đá lên tháp đá nhỏ. Trái tim trong lồng ngực hắn siết chặt, đau đến không thở nổi.
Lúc chiều hắn đã tìm đến cánh đồng đó trong vô thức, nhưng trải qua một thời gian dài, chỗ đó giờ đang trong quá trình quy hoạch, chẳng còn một ngọn cỏ nào ở đó, chẳng còn một chút dấu vết nào của quá khứ còn lưu lại.
Hà Khải Thiên khó chịu siết lấy ngực trái của mình, ngửa đầu dựa lên thành ghế, hai mắt nhắm nghiền, nặng nề hít thở.
A Hào nhìn cậu chủ mình khổ sở, do dự mãi mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-lao-dai/3359220/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.