Cho đến khi Triệu Thái Bảo đánh răng rửa mặt xong, đi xuống lầu đã thấy mẹ mình đang loay hoay trong bếp, ba thì xem tin tức ngoài phòng khách.
Cậu hít sâu một hơi, giả bộ như mình vừa thức dậy, ngạc nhiên kêu lên.
"Ba!Mẹ! Hai người về lúc nào vậy ạ?"
Bà Hạ lau tay vào tạp dề, đi đến nhéo mặt cậu.
"Về lúc con còn đang ngủ không biết trời đất gì đấy. Con đó hả, người ta có mang con đem bán đi chắc con cũng không hay biết gì!"
Triệu Thái Bảo bĩu môi, bất mãn lên tiếng.
"Làm gì có chứ!"
Ông Triệu mỉm cười nhìn hai mẹ con cậu trêu đùa nhau, chợt nghĩ đến Tử Minh Vũ, ông lên tiếng hỏi.
"Nhóc Vũ đã đến nơi chưa nhỉ? Tội thằng nhỏ một thân một mình nơi đất khách không biết có ổn không?"
"Để một lát tôi gọi điện cho nó xem." Bà Hạ đáp lại.
Triệu Thái Bảo mở tivi, sáng mắt nhìn màn hình chiếu mấy anh hùng đang đánh nhau với người xấu, khẽ nói.
"Ba mẹ đừng lo quá, chắc là cậu ấy chỉ mới xuống máy bay thôi, cậu ấy nói sẽ gọi điện khi đến nơi mà."
Bà Hạ ngồi xuống bên cạnh cậu, nhìn đứa con không thể nào khiến mình yên lòng, bà khẽ thở dài.
"Thằng nhóc Minh Vũ nhìn vậy thôi chứ khả năng tự lập rất tốt, mẹ lại cảm thấy con mới đáng lo đấy!"
Triệu Thái Bảo bất mãn bỉu môi, không đồng ý lên tiếng.
"Con cũng rất ngoan mà!"
"Con mà ngoan đó hả? Nếu con mà thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-lao-dai/3359217/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.