Ngừng lại mọi động tác, Triệu Thái Bảo đảo mắt nhìn nhìn xung quanh, đánh trống lảng.
"Ah, chúng ta qua bên kia chơi tàu lượn đi, nhìn rất vui nha~, hì hì."
Hà Khải Thiên xoa đầu chuột nhỏ đang lấy lòng mình, nắm tay cùng cậu tiếp tục chơi.
Triệu Thái Bảo lúc đầu là chọn bừa một trò, không ngờ hắn chơi xong lại có hứng thú với mấy trò cảm giác mạnh này, tiếp theo đó cả hai đều chơi những trò tương tự như vậy, hại cậu sau hai ba lần đã nôn đến xanh cả mặt.
Triệu Thái Bảo đờ đẫn ngồi trên ghế, hai mắt trống rỗng nhìn những người đang không ngừng la hét, bụng lại không nhịn được sôi lên, cúi mặt vào bụi hoa bên cạnh, ra sức nôn, nhưng chẳng nôn được gì, lại mơ hồ ngồi dậy nhìn trời nhìn mây.
Hà Khải Thiên mang một ly trà nóng, khẩn trương đi đến, trên mặt không giấu được lo lắng, ngồi xuống bên cạnh vỗ vỗ lưng cho cậu, đợi cậu uống.
"Em thấy đỡ hơn chút nào chưa?"
Triệu Thái Bảo hồi phục chút sức lực, trừng hắn một chút, lại mệt mỏi dựa vào người hắn, ủy khuất.
"Đều tại anh đó, em đã nói không thể nữa mà, sao cứ ép người ta vậy."
( Chế độ đen tối -ing (ˉ(∞)ˉ))
Hà Khải Thiên đau lòng xoa xoa ngực giúp cậu, nhẹ giọng dỗ dành.
"Để anh đưa em về nghỉ ngơi đi nhé."
Triệu Thái Bảo mệt mỏi gật gật đầu, cậu cũng chẳng còn sức để chơi tiếp nữa rồi.
Bà Hạ mở cửa, ngạc nhiên nhìn hai người, không phải còn sớm sao.
Hà Khải Thiên hiếm khi mất tự nhiên chào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-lao-dai/1775756/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.