An Nhiển Di cứ thế,úp mặt xuống sô pha không ngừng khóc, lâu lâu còn có tiếng sụt sịt. Bách Bạch Hàn có kêu cỡ nào cô cũng không ngẩng mặt lên. Cho đến khi Bách Bạch Hàn đi ra ngoài vì nhận được cuộc gọi khẩn của công ty cô mới khẽ ngồi dậy. Khuôn mặt ửng đỏ, đôi mắt tràn đầy nước mắt. Cô khẽ dụi mắt mình rồi chà chà mông.
Đúng là tất cả là lỗi của cô nhưng không cần vì thế mà đánh cô mạnh đến thế. Nhiển Di thầm nghĩ.
"Cô không sao chứ ?" Mạc Minh Khiêm đứng ở cửa nhìn cô. Khuôn mặt khá thương hại. (Bạn của người mình thầm thương trộm nhớ mà :)) ).
"Anh là...."
"Tôi là Mạc Minh Khiêm bạn của Hàn, nãy tôi thấy Hàn đi ra phòng là tôi chạy qua đây xem cô nhứ thế nào. Đau lắm phải không ?" Minh Khiêm ngồi trên sô pha đối diện cô rồi hỏi.
"Ừm đau lắm. Nhưng sao anh lại biết anh ta đánh tôi ?" Cô nhíu mày hỏi.
"À chuyện đó... không quan trọng đâu" Minh Khiêm gãi đầu.
.........
30 phút trước .Ở một phòng khác...
"Chậc, Hàn mạnh tay quá. Đánh tới nổi mà làm con người ta phải la lớn lên luôn." Tay của Mạc Minh Khiêm cầm cái ly thủy tinh để lên tường. Anh áp sát tai mình vào ly rồi chăm chú nghe.
"Cậu Mạc, nghe lén như vậy không tốt đâu ạ." Anh vệ sĩ lúc nãy đứng kế bên anh nói.
"Xì." Minh Khiêm vẫn tiếp tục nghe, cho đến khi nghe tiếng mở của của phòng bên. Anh mới vội vàng chạy qua.
Quay lại nào :))
................
"Tôi không hiểu, đúng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-han-thieu-gia/99919/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.