Đương nhiên, Tô Thiển không thể không phát hiện ra ánh mắt nhìn chăm chủ một cách trắng trợn này của anh. 
Lúc đầu, cô vô thức rụt cổ lại, cố gắng phớt lờ ánh nhìn của anh và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. 
Nhưng cô phát hiện qua nửa ngày, anh không hề có ý định thu hồi ánh mắt, ngược lại càng ngày căng có xu hướng... 
Cuối cùng Tô Thiển không khỏi trừng mắt nhìn Tư Mặc Hàn, nhỏ giọng nói : "Không phải anh tới xem bọn nhỏ ngủ sao? 
Nhìn tôi làm cái gì!” 
Tư Mặc Hàn vẫn cây ngay không sợ chết đứng, mặt không đổi sắc, cũng không có phan rứng lại cổ, anh chỉ lạnh lùng liếc nhìn cô một cái rồi lại đưa mắt nhìn về phía hai đứa nhỏ. 
Tô Thiển cảm thấy không nói nên lời. 
Thật khó chịu khi giao tiếp trong bầu không khí ngột ngạt này! 
Một chút tác dụng cũng không có, ngay cả tinh thần cũng tiêu tan trong tích tắc ... 
Cái này tốt lắm. 
Anh không nhìn cô chằm chằm, cô không có lý do gì để đuổi anh đi, à không, là mời anh đi ra ngoài... 
Vì vậy Tô Thiển trầm mặc ôm hai đứa nhỏ đang ngủ say, còn Tư Mặc Hàn thì ngây người nhìn khuôn mặt đáng say ngủ của hai đứa nhỏ, không biết đang nghĩ gì. 
Cứ thể nửa tiếng trôi qua. 
Tô Thiển cảm thấy cơ thể mình đã cứng lại rồi, nhưng ánh mắt của Tư Mặc Hàn vẫn nhìn chăm chú, cô thấy không thoải mái ngay cả khi cử động cơ thể... 
Cuối cùng, Tô Thiển không thể chịu đựng được nữa. 
Cô thật cẩn thận quan 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-co-doi-tu-tong-sung-vo-vo-do/215751/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.