Có lẽ, chính vì Tự Mặc Hàn hàng ngày phải bận rộn xử lí nhiều công việc, nên sẽ có ít thời gian ở bến bọn nhỏ hơb... 
Vì vậy, bây giờ bất cứ khi nào có cơ hội, anh sẽ nhìn bọn trẻ lưu luyến không muốn rời đi. 
Cô chẳng phải đây là đang lấy bụng tiểu nhân mà đo lòng quần tử sao? 
Nghĩ đến đây Tô Thiển có chút xấu hổ, không biết làm sao đuổi anh đi, đành nhắm mắt lại cố gắng ngủ. 
Cho nên sau khi cô nhắm mắt lại, cô không có nhìn thấy nụ cười ở trên khóe miệng của Tư Mặc Hàn. 
Cô trong sáng như một tờ giấy trắng, anh vừa nhìn thấy biểu cảm của cô liền biết ngay cỗ đang suy nghĩ cái gì. 
Từ trước đến nay anh chưa bao giờ thích nói những điều vô nghĩa với người khác, nhưng khi nhìn thấy cổ, anh không hiểu tại sao lại có ý nghĩ muốn trêu chọc. 
Rõ ràng biết rằng cô nghĩ như thế nào, nhưng anh cứ phải lấy những thứ to lớn vĩ đại ra làm lí do chặn lại, khiến cô không có cách nào để phản bác, không có cách nào để phản kháng. 
Tư Mặc Hàn quay lại nhìn hai đứa trẻ. 
Bọn nhỏ ngủ rất yên bình và rất ngon. 
Tuy bề ngoài có vẻ điềm tĩnh nhưng chỉ có anh mới biết trong lòng anh đang vui mừng và biết ơn đến nhường nào! 
Mà tất cả những thay đổi này thực sự là do người phụ nữ này? 
Tự Mặc Hàn nhẹ nhàng đưa tay ra, xoa nhẹ đầu bọn trẻ, rồi nhìn chăm chú về phía Tổ Thiền. 
Sáng sớm hôm sau. 
Tô Thiển mơ mơ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-co-doi-tu-tong-sung-vo-vo-do/1164219/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.