Miệng cô chạm vào mặt Rin, cố gắng để hạn chế gia chạm một cách thấp nhất nhưng rất khó vì không thể nào dùng miệng để tháo ra được, miếng dán rất chặt.
Loay hoay một hồi, mặt Rin đã đỏ ửng lên vì tác động mà Lam Thảo đem lại, anh cố kìm nén bản thân mình nhưng yết hầu cứ chạy lên, chạy xuống theo cảm xúc của anh.
Cuối cùng trời cũng không phụ lòng người, Lam Thảo đã thành công tháo được bịt miệng cho Rin. Cô thở phào nhẹ nhõm, trên tráng đã lấm tấm mồ hôi. Cô lui người về phía sau để cảm giác có thể thoáng hơn.
''Sao anh lại ở đây?''
''Lúc cô bị bắt, đã bị chụp thuốc mê đưa ra từ cổng sau. Tôi phát hiện ra nhưng bọn chúng quá đông, tôi không kịp thông báo cho thiếu gia, cũng không thể để cho cô bị bắt đi một mình, nên đành diễn theo để cho bọn chúng bắt luôn cả tôi.'' Rin kể lại.
''Anh làm vậy quá nguy hiểm, người họ muốn bắt là tôi. Anh làm vậy chẳng khác nào hai đứa cùng nộp mạng. Nếu anh ở ngoài có thể bảo vệ được cho Minh Nam và hai đứa bé.''
''Nhưng tôi không thể để cho cô gặp nguy hiểm một mình, có tôi ở bên cạnh có lẽ cô sẽ bớt sợ hơn. Với lại có tôi ở đây không ai có thể làm hại cô.''
''Tôi không cần anh bảo vệ, người mà anh cần bảo vệ là Minh Nam và hai đứa bé. Tôi không muốn bọn họ gặp nguy hiểm nào cả.''
''Nhưng tôi là người không muốn cô gặp nguy hiểm, cô hiểu không?'' Rin tức giận mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-anh-yeu-em/1735052/chuong-40.html