Một tuần sau đó..... Cũng đã gần đến ngày để tổ chức hôn lể, hôm nay anh đưa cô về nhà chính để gặp bố mẹ anh. Xe vừa vào cổng mẹ anh đã vội chạy ra để đón cô con dâu mới. ''Tụi con về tới rồi à làm mẹ chờ sáng giờ đến sốt cả ruột. Nào nhanh vào nhà đi.'' Lam Thảo vừa xuống xe chưa kịp phản ứng gì đã bị Tô Nguyệt mẹ của Dạ Minh Nam lôi vào nhà. ''Mẹ từ từ thôi, mẹ sẽ làm vợ con sợ đó.'' Anh bị bỏ rơi phía sau, mẹ anh lại tranh vợ với anh thật là không hiểu nổi. ''Chào bác. Con là Lam Thảo bạn của Dạ Minh Nam.'' Lam Thảo ngượng ngùng chào hỏi Tô Nguyệt. ''Cái gì mà bác, cái gì mà bạn. Đã đăng kí kết hôn rồi, còn vài ngày nữa là tổ chức hôn lể sao lại xưng hô như thế.'' ''Tất cả là tại mẹ quá hấp tấp nên làm cô ấy sợ, mẹ sẽ hù cô con dâu của mẹ chạy mất đó.'' Dạ Minh Nam bước vào nhà giọng oán trách nói. ''Con im ngay cho mẹ, đã biết bao nhiêu ngày rồi không đưa con dâu về cho mẹ gặp. Mẹ còn chưa tính sổ với con đó.'' ''Con là Lam Thảo à? Thật xinh đẹp, mông lại to nữa này, chắc sẽ sinh cho mẹ nhiều cháu lắm đây.'' Lam Thảo nghe câu nói của Tô Nguyệt thì ngại ngùng đến đỏ cả mặt. Còn Dạ Minh Nam đang uống trà thì nhém chút bị sặc. ''Mẹ muốn bao nhiêu đứa, chúng con sẽ sinh cho mẹ giữ, đến lúc đó mẹ đừng than thở là không còn thời gian để đi làm đẹp đó.'' ''Anh nói gì vậy, ai nói em muốn sinh con cho anh chứ.'' Lam Thảo ngại ngùng đánh vào ngực Dạ Minh Nam. Từ trên lầu nghe tiếng ồn ào Dạ Minh Thành bước xuống với vẻ mặt nghiêm nghị làm Lam Thảo trở nên lúng túng không thôi. ''Trở về rồi à. Chuyện hôn lễ đã sắp xếp đến đâu rồi?'' Dạ Minh Thành ngồi xuống sofa vừa bưng chén trà vừa hỏi Dạ Minh Nam. ''Đã sắp xong rồi, chỉ còn trang trí lễ đường nữa thì coi như hoàn thành.'' ''Chào bác, con là Lam Thảo.'' Lam Thảo bỗng đứng phắt dậy cuối đầu chào Dạ Minh Thành giọng nói còn có chút run run. Thấy cô lo lắng đến run lên Tô Nguyệt liền tiến lại Dạ Minh Thành huýt tay vào người ông một cái. ''Cái lão già này, vẽ mặt nghiêm nghị của ông là ý gì? Hay ông muốn hù doạ cho con dâu của tôi chạy mất dép đây?'' Dạ Minh Thành bị cái huýt tay của Tô Nguyệt làm cho chấn động không thôi. ''Nào có bà xã đại nhân, tôi chỉ là cố tỏ ra nghiêm nghị chút xíu để ra dáng ba chồng thôi mà.'' Dạ Minh Thành cố lắc lắc tay của Tô Nguyệt giọng nói thấp nhất để cho Dạ Minh Nam và Lam Thảo đừng nghe thấy. ''Ông cẩn thận đấy, làm con dâu tôi sợ bỏ chạy là ông không xong với tôi đâu.'' Nói rồi bà bước tới nắm tay Lam Thảo kéo vào nhà bếp. ''Chúng ta vào ăn cơm thôi, kệ hai bố con ông ấy đi.'' Hai người đàn ông bị lơ đẹp vẻ mặt oán trách đi phía sau. - Dạ Minh Nam said: Vợ là của mình mà tại sao mẹ lại giành vậy chứ. Bảo bối ơi chờ anh với. - Dạ Minh Thành said: Bà xã đại nhân không cần mình nữa, mình bị bị bỏ rơi rồi. Hai bố con là những người lạnh lùng khét tiếng trong giới kinh doanh chưa từng nể sợ ai vậy mà khi ở nhà lại sủng vợ đến khó tin như vậy. Trong bữa ăn bốn người cùng nhau ăn uống, nói chuyện rất vui vẻ. Lam Thảo sau 9 năm cũng có lại được cảm giác bữa cơm gia đình ấm cúng như vậy. Cô quay sang Dạ Minh Nam nhìn anh bằng cặp mắt ôn nhu và trong lòng thầm '' Cảm ơn anh.''
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]