_Cả tuần đấy cậu ít nói chuyện với cô hẳn đi; sáng nào cũng đi muộn nhưng không vào lớp mà ở lại phòng hội học sinh, chiều thì vừa tan học đã đi mất dạng không thấy bóng. Điều này khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu và lo sợ "có phải mình làm gì sai không? có phải anh ấy giận mình cái gì không? sao cả tuần nay anh ấy không nói gì với mình thế?"- mấy suy nghĩ đó cứ lởn vởn trong đầu cô cả tuần khiến cô không tập trung học được, làm việc gì cũng lơ đãng và có nhiều sai sót. Nhiều lần cô đến thẳng nhà cậu để hỏi rõ chuyện nhưng quản gia luôn nói cậu đi học chưa về hay cậu không có nhà. Không thể chịu được nữa, cô đã trốn cả tiết học để lên thẳng phòng hội học sinh nói chuyện với cậu
_Tại phòng hội học sinh
"Vũ Thiên, Thần Vũ đâu? Anh ấy có ở trong này không?"- cô đạp cửa xông vào
"Kh...không có, cậu ấy vừa ra ngoài rồi"- anh nói mà cứ liếc mắt về phía căn phòng nhỏ được thiết kế riêng cho cậu ở bên trong phòng
"Thật không đấy, tôi có thể thấy anh đang nói dối"- cô
"À tôi...tôi.."- anh ấp úng
"Nói mau, anh ấy ở đâu?"- cô
"Tôi không biết, cô là người yêu còn không biết thì làm sao mà tôi biết được cơ chứ?!"- anh
"Anh là bạn thân của Vũ mà lại không biết sao? Thật quá hoang đường đi"- cô
"Tại sao lại hoang đường cơ chứ? Có phải chuyện gì cậu ấy cũng nói với tôi đâu?"- anh
"Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-anh-yeu-em-2/2314431/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.